Người Nùng ở xã Chi Lăng (Chi Lăng, Lạng
Sơn) có thuật cầm máu bằng niệm thần chú. Bài chú được các “pháp sư” đọc
sẽ giúp người bị nạn dù da rách, thịt đứt, máu ròng ròng chảy cũng cầm
lại chỉ trong chốc lát.
Hiện Chi Lăng còn mấy người nắm được khẩu
quyết niệm chú ấy, đa phần đã già. Một trong số đó là lão mù Thi Giảng
năm nay 78 tuổi ở thôn Đồng Đĩnh. Ông Giảng kể, xưa có ông thầy cao tay ở
Quán Thanh, nổi tiếng về thuật cầm máu. Ông này có họ với bố ông Giảng.
Ông có mấy người học trò theo nghề, trong đó có ông Giảng.
Người thầy biết chữ, sáng mắt nên ghi vào
sách còn ông Giảng không nhìn thấy, nhưng bắt lời rất nhanh, chỉ nói
qua một hai lần là thuộc. Đến một buổi thầy mới bảo ông: "Biết nó (niệm
chú) có ở với mình không mà đợi ai chảy máu thì lâu lắm! Muốn thử để
biết ngay, mày cứ lấy dao chặt một ngọn cây chuối nhỏ rồi đọc, nhựa
chuối không chảy xuống đất là nó ở còn, không là hỏng”.
Ông Thi Giảng y lời thầy thực hiện các
bước rồi đọc niệm chú, một lúc sau không thấy nhựa chuối chảy ra nữa.
Cũng chưa tin thuật niệm chú của mình có tác dụng, cẩn thận hơn ông còn
chặt ngọn một cây xương rồng rồi đọc niệm chú, thấy nhựa cây cũng ngừng
chảy. Từ đấy về sau, ông mới thực hiện ở trên người.
 |
Ông già mù Thi Giảng. Ảnh: Nông nghiệp Việt Nam. |
Theo ông Giảng, thuật niệm chú áp dụng
tốt cho người bị chảy máu ngoài da còn đứt cụt hẳn ngón tay, ngón chân
chưa từng thực hiện bao giờ. “Trường hợp nặng nhất tôi từng cầm máu là
ông Bình ở Quán Thanh. Hồi những năm 1960, ông này đi chặt cây thuốc lá
chẳng may bị dao lia vào chân, máu chảy nhiều, được người ta phải dìu
nằm ở bờ sông. Có người lấy xe đạp chở tôi đi cầm máu. Làm được một lúc,
máu ngừng chảy, tôi lấy giẻ rách bịt vào chân, người ta cõng ông ấy
sang sông về nhà", ông Giảng kể.
Điều quan trọng nhất trong thuật cầm máu
là phải nín hơi rồi đọc liền mạch câu thần chú mà không được thở, không
để ngắt quãng. Cũng vì đã quá già, phổi không còn khỏe để đọc một mạch
câu thần chú bằng tiếng Nùng dài cả phút trong trạng thái nín hơi như
trước nên đã bốn năm nay dù có ai nhờ cậy, ông Thi Giảng cũng không làm
nữa.
Ở Chi Lăng, ngoài nhánh cầm máu của ông
Thi Giảng còn có một nhánh khác của ông Nông Quốc Vinh ở xóm Đồng Ngầu.
Ông Vinh được bố đẻ là ông Nông Vản Lộc (đã mất) truyền lại cho thuật
này từ hồi nhỏ. Khác với thầy mo, thầy cúng phải kiêng khem đủ thứ từ
kiêng bước qua dây phơi quần áo, kiêng thịt chó, thịt trâu đến kiêng ngủ
với vợ trước ngày hành lễ, các ông thầy nắm thuật cầm máu chẳng cần
kiêng thứ gì.
Khẩu quyết niệm chú này cũng rất đơn
giản, không cần bất cứ vàng hương gì khi thực hiện. Nó tỏ ra đặc biệt
hữu dụng khi tai nạn xảy ra ở trên núi cao, rừng sâu hoặc những nơi xa
xôi, cách trở, khó có phương tiện cứu chữa. Đến ngay cả người nắm được
bí quyết niệm chú khi bị nạn cũng có thể tự cầm máu cho mình.
Ông Vinh tụt dép, kéo quần lên chỉ cho
một vết sẹo rất sâu nơi ngón chân cái. “Chân của tôi một lần bất cẩn bị
búa chặt vào, máu phun ra rất nhiều. Cởi giày ra tôi thấy lưỡi búa đã
chẻ chéo ngón chân cái, hai mảnh chỉ dính vào nhau bằng một tí da. Tôi
lấy tay bóp mạnh vào rồi đọc niệm chú ngón chân không chảy thêm một giọt
máu nào nữa. Khi đó đang ở trên núi, cách nhà chừng 9 km nhưng tôi vẫn
tập tễnh đi bộ về nhà, lấy thuốc đắp cho liền thịt. Bảy ngày sau thì lại
đi làm bình thường được", ông Vinh kể.
Nhưng mấy năm gần đây, câu niệm chú cứ ở
mãi trong đầu ông Vinh mà không buột ra đằng lưỡi bởi người nào bị chảy
máu bây giờ đều ra bệnh viện, ra trạm xá băng bó chứ không còn đến gặp
các ông thầy. Thuật cầm máu nổi tiếng ngày nào giờ thỉnh thoảng chỉ được
ông áp dụng cho con cháu trong nhà khi chúng chẳng may đứt tay chân mà
thôi.
Sợ bị thất truyền, bài niệm chú được ông cẩn thận ghi
ra sổ, phòng khi con, cháu nào muốn học cứ thế mà nằm lòng, nhưng chẳng
đứa nào chịu theo. Khi khách ngỏ ý muốn học, ông Vinh mừng ra mặt. Cứ
như lời ông, bất kể là Nùng hay Kinh hoặc bất cứ một dân tộc nào khác,
cứ việc học thuộc nằm lòng là làm được.
 |
Ông Nông Quốc Vinh chỉ vết sẹo ở chân mình. Ảnh: Nông nghiệp Việt Nam. |
Tất nhiên cũng như bài chú của ông Thi
Giảng, khi đọc người ta phải nín hơi hoàn toàn ngoài ra còn một điều rất
khó là lưỡi không được bén răng. Nam đọc đủ bảy lượt, nữ đọc đủ chín
lượt. Vừa đọc vừa cầm tay vào chỗ đang chảy máu là máu sẽ ngừng nhưng
chỉ áp dụng cho chảy máu ngoài da còn chảy máu bên trong thì không làm
được.
Toàn bộ câu niệm chú bằng tiếng Nùng ấy
như sau: “Khạt nự ấu nự ma pắng. Khạt nắng ấu nắng ma pủ. Cấu và mưng
phải nặng. Cấu sắc mưng phải nặng. Chẩn ngó tài sản kiếp xê la lê”. Tức
“Thịt đứt thì lấy thịt để đắp. Da rách lấy da để đắp. Tôi bảo anh phải
nghe. Tôi nói anh phải chịu. Nếu mà anh không nghe bắt buộc tôi phải
đánh anh”.
Ông Vinh giải thích toàn bộ phần đầu của
câu niệm chú là một cách ra lệnh cho cơ thể người bị nạn tự “tái tạo”,
tự cầm máu. Câu cuối: “Chẩn ngó tài sản kiếp xê la lê” mục đích chính
là… dọa ma để các lực lượng xấu không còn ám vào làm hại người ta nữa.
Thuật cầm máu bằng niệm thần chú của
người Nùng nếu gạt hết những yếu tố thần bí ra sẽ thấy nó rất gần gũi
với thuật thôi miên vẫn đang được thế giới áp dụng.