Chú mua 2 tờ vé số và nhờ cháu xem hộ kết quả nhưng không ngờ bị người cháu lấy luôn. Cuộc tranh chấp đã 2 năm chưa ngã ngũ.
Đã hai năm trôi qua, dù biết 4 tờ vé số trúng giải nhưng ông Mai Văn
Tuấn (sinh năm 1940, ngụ TP HCM) vẫn chưa được lĩnh thưởng. Ông Tuấn cay
đắng thừa nhận chuyện rắc rối bắt nguồn từ chính sự chủ quan của mình.
Số là sau khi mua xong 4 tờ vé số, ông tin tưởng giao hết cho người cháu
vợ là Lê Thanh (sinh năm 1948, ngụ TP HCM) dò giúp. Sau khi biết 4 tờ
vé số trúng giải, ông Thanh đã tính cách ỉm đi để chiếm đoạt những tờ vé
số trên.
Đáp lại, ông Thanh không những kiên quyết phủ nhận mà còn tố ngược
người chú đã vu khống mình. Đến tận bây giờ, sau năm lần bảy lượt “đóng
cửa bảo nhau” không thành, ông Tuấn vẫn đội đơn, ngược xuôi khắp nơi để
kiện tụng.
Sự việc về 4 tờ vé số gây nên tranh chấp bắt đầu vào chiều 4/11/2011.
Ông Tuấn kể, hôm đó cùng người cháu bên vợ đang ngồi uống cà phê tại một
quán nước tại ngã ba Phước Thiện (phường Long Thạnh Mỹ) thì có một phụ
nữ mời đến mua vé số. Dù chẳng có nhu cầu nhưng nghe người bán năn nỉ,
ông Tuấn tặc lưỡi rút ví mua giúp 4 tờ, loại vé của Công ty xổ số kiến
thiết tỉnh Vĩnh Long phát hành, có 5 số đuôi là 062…
Mua xong, vì bận đi đón đứa cháu ngoại ở trường, ông Tuấn đưa cho ông
Thanh 2 tờ nhờ dò giúp và không quên dặn: “Nếu trúng, mai chú cháu mình
đi uống nước”. Đến sáng hôm sau, ông Tuấn quay lại quán cũ thì gặp ông
Thanh và một số người khác đã ngồi sẵn. Tại đây, ông Tuấn đưa tiếp 2 tờ
vé còn lại cho ông Thanh dò giúp. Khi ông Tuấn hỏi kết quả thì ông Thanh
cho biết, toàn bộ 4 tờ vé số đều trật. Tin lời cháu, ông Tuấn ra về.
Mọi chuyện có lẽ sẽ êm đềm trôi qua nếu không có việc người phụ nữ bán
vé số tìm đến tận nhà ông Tuấn thông báo 4 tờ vé số mua tại quán cà phê
hôm trước đã trúng thưởng và ngỏ ý “xin lộc”. Ngớ người vì chưa rõ hư
thực, ông Tuấn định bụng đến chiều cùng ngày sẽ quay lại hỏi ông Thanh.
Thế nhưng, ý định chưa kịp hỏi thì ông đã thấy người cháu vợ đến tìm,
dúi vào tay 1,5 triệu đồng.
|
Ông Tuấn đã mang đơn đi kiện hơn 2 năm nay nhưng chưa có kết quả.
|
Khi ông Tuấn hỏi lý do biếu tiền thì ông Thanh tươi cười đáp: “Vừa
trúng mánh lớn (ông Thanh làm cò đất). Nghi vấn đây là khoản “lót tay”
lấy từ tiền chiếm đoạt những tờ vé số trúng giải, ông Tuấn hỏi vặn thì
ông Thanh chối bay chối biến rồi bỏ về”.
Ông Tuấn cũng cho biết, không lâu sau khi dời đi, ông Thanh đột ngột
quay lại rồi biếu chú thêm 8,5 triệu đồng nữa. Đón nhận sự “thơm thảo”
hiếm có của người cháu, ông càng tin những tấm vé của mình đã bị biển
thủ. Sau nhiều lần nhẹ nhàng thương thảo không thành, ông Tuấn đã làm
đơn tố cáo lên cơ quan công an nhờ can thiệp.
Sau khi tiếp nhận vụ việc, công an đã gọi hai bên lên làm việc. Thế
nhưng ngay sau đó, ông Thanh đã phản ứng, làm đơn kiện ngược chú vợ vì
“vu khống” mình. Theo tường trình của ông Thanh tại cơ quan điều tra thì
sự việc liên quan đến 4 tờ vé số độc đắc lại diễn ra hoàn toàn khác.
Theo đó, chiều 4/11, ông có mua 2 tờ vé của người phụ nữ bán vé số
(tình tiết như ông Tuấn kể như đã nói trên) trước sự chứng kiến của ông
Tuấn và những người quen. Sau đó không lâu, người phụ nữ khác bán vé số
cũng đến quán cà phê tiếp tục mời mua. Nhưng do không còn tiền, ông
Thanh đã lắc đầu từ chối. Lúc ấy, ông Tuấn ngồi bên liền rút ra trả cho
người bán vé (2 tờ vé của Công ty XSKT Vĩnh Long có 5 số tận cùng là
062…).
Trả xong, ông Tuấn đổi 2 tờ vé này với 2 tờ ông Thanh đã mua trước đó
(theo ông Thanh thì ông Tuấn trả giúp tiền chứ không phải ông Tuấn mua)
thì được ông Thanh đồng ý. Trước khi chào về, ông Tuấn có đưa cho ông
Thanh giữ lấy 2 tờ vé mà dò, nếu trúng thưởng thì chú cháu chia nhau.
Ông Thanh khẳng định: “Sau khi dò thì 2 tờ vé số của tôi đã trúng giải
nhất, số tiền nhận giải sau khi trừ thuế còn lại 57 triệu đồng”. Giải
thích lý do biếu chú mình tiền, ông Thanh cho biết, vì tình chú cháu
thân thiết xưa nay. Hơn nữa, hai tấm vé trúng thưởng là do ông Tuấn trả
tiền giúp và đổi cho, nên ông mới biếu người chú số tiền 10 triệu đồng.
Ông Thanh cũng liên tục khẳng định, ông Tuấn chưa từng nhờ ông dò vé số
giúp.
Thế nhưng, tại cơ quan điều tra, người bán vé số sáng hôm ấy là bà
Nguyễn Thị Tâm (ngụ TP HCM) lại khẳng định, chính bà đã bán cho ông Tuấn
(chứ không phải ông Thanh) 4 tờ vé số của Công ty XSKT tỉnh Vĩnh Long
có 5 số đuôi như trên và tất cả đều trúng giải nhất.
Ông Tuấn cho biết, khi lên công an thưa kiện, ông đã đem toàn bộ số
tiền ông Thanh biếu sáng 4/11 làm chứng. Thế nhưng, cơ quan điều tra cho
rằng chưa đủ cơ sở để buộc tội ông Thanh chiếm đoạt vé số nên đã trả
lại hồ sơ và tiền. Được thể, lần này đến lượt ông Thanh làm đơn khiếu
nại tội ông Tuấn vu khống và yêu cầu chú phải trả lại số tiền lộc 10
triệu đồng đã biếu trước đó với lý do “không thích cho nữa”.
Trước khi mua 4 tờ vé số trên, ông Tuấn và ông Thanh rất thân nhau. Dù
là chú cháu nhưng hai người đã lên chức ông nên coi như bạn, lúc rảnh
rỗi thường hay ngồi quán cà phê nói chuyện. Ông Tuấn không giàu nhưng
rộng lòng. Vì thấy hoàn cảnh ông Thanh còn nhiều khó khăn, ông Tuấn thi
thoảng vẫn hay giúp đỡ.
“Có lần, nhà nó (ông Thanh) không có tiền đi đám ma, tôi còn cho
500.000 đồng để khỏi mất mặt với xóm giềng. Thế mà giờ nó vì đồng tiền
nỡ quên tình nghĩa. Với tôi thì giờ chẳng còn chú cháu nữa, hai nhà cũng
coi nhau như người dưng. Hồi đi thăm bà chị dâu bệnh, tôi đã nói thẳng
với nó là từ nay chỉ gặp nhau khi nào có tang ma mà thôi”, ông Tuấn bức
xúc nói.
Ông Tuấn vốn là bộ đội kháng chiến, phải gánh chịu nỗi đau chất độc da
cam, về già chỉ mong có cuộc sống yên bình. Vướng vào chuyện lình xình
mấy tờ vé số, mọi sinh hoạt của ông hoàn toàn bị đảo lộn. Những lần họp
chi bộ hay hội cựu chiến binh phường, những người bạn già hay đem chuyện
trên ra hỏi, ông Tuấn lại ngậm ngùi xót xa.
Trúng thưởng không được nhận giải, ông Tuấn còn phải trả thêm rất nhiều
khoản phí kiện tụng khác. Ông Tuấn bức xúc. “Tôi không ngờ nó lại tham
lam và trắng trợn dựng chuyện đến vậy. Bằng ngần này tuổi, đầu bạc còn
ngược xuôi đâm đơn kiện. Tiền mất đã đành, tôi xem như mình gặp hạn.
Nhưng vì danh dự, tôi nhất định phải kiện đến cùng để làm cho ra nhẽ”.
Bà Mỹ (vợ ông Tuấn) buồn bã nói: “Ông ấy già rồi mà còn phải theo kiện
tụng khắp nơi. Thân già thấp cổ bé họng cãi không lại được người ta,
đành mặc cháu chắt láo xược như thế. Cả đời ông ấy phục vụ cách mạng,
không lấy của ai một đồng, thế mà cuối đời lại mang tiếng thế này”.
Về phía ông Thanh, sau khi nhận tiền trúng số đã mua một mảnh đất và
xây hẳn căn nhà khang trang kế bên đất nhà ông Tuấn. Thế nhưng, chẳng
được bao lâu, nhà bị giải tỏa, số tiền đền bù thấp hơn giá mua, cả gia
đình đành quay về sống ở ngôi nhà cũ. Cũng từ đấy, người ta chỉ thấy ông
Tuấn một mình trầm tư ngồi uống cà phê ở quán nước cũ, nhưng chẳng thấy
ông Thanh đâu nữa. Mỗi lần ông Thanh xuất hiện, dư luận lại nhỏ to đàm
tiếu cho rằng ông Thanh sống đến bạc tóc mà vì tiền nỡ cạn tình.