Tôi muốn yêu và cưới một người đàn ông khác nhưng lại lo sợ chuyện bị mất trinh sẽ khiến chồng tương lai chê trách.
Chúng tôi yêu nhau đã được bốn năm. Ai cũng nói tình
đầu, tình sinh viên thì chóng phai nhưng chúng tôi vẫn bên nhau. Vì học
muộn nên anh sau tôi một năm và giờ vẫn chưa ra trường. Anh học CNTT nên
có ý sau này sẽ gom vốn mở cửa hàng sửa chữa, buôn bán máy tính cũ. Còn
tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, vốn quen thói tiểu thư từ bé
nhưng yêu anh, tôi đã chấp nhận nghèo khổ vì gia đình anh nghèo lắm.
Chúng tôi yêu nhau cũng nghèo. Nếu lấy anh rồi, chúng tôi sẽ phải tự lập
từ hai bàn tay trắng mà anh thì yếu ớt, chỉ được cái chăm chỉ.
Các bạn đọc rồi sẽ trách tôi, yêu mà tính toán nhưng
đã bốn năm rồi, tôi đợi rất mệt mỏi. Cái cảnh ở trọ càng làm tôi chán
nản, nhiều khi vì không có tiền mà chúng tôi cãi nhau. Bạn bè thì đã
cưới, ổn định. Bản thân tôi cũng ổn định nhiều thứ: công việc tốt, cuộc
sống tốt, nếu tôi cũng lấy được một người khá giả như gia đình tôi thì
sẽ rất tốt. Tôi chỉ cần người yêu có nhà hoặc đất, chúng tôi sẽ gom góp
làm ăn. Nhưng anh nghèo, ba mẹ lại không có để cho, nên lấy anh, tôi
phải ở trọ. Mà ở trọ rồi, biết bao giờ mới làm để mua nổi nhà, khi tôi
chỉ là một công chức nhà nước.
Mẹ tôi thường nói: "Con gái à, tính mày trẻ con, lại
điệu đà, ăn chơi từ bé. Bạn bè toàn đứa giàu có, ăn chơi bạt mạng mà sao
yêu thằng nghèo và yếu ớt như con gái thế. Có quá phí cái thời điệu đà
của con không? Sau này lấy chồng, ai cũng biết nhà nó nghèo, ba mẹ lại
làm cái nghề ấy, người ta cười cho". Lúc đầu nghe thì tôi cũng bỏ qua
nhưng lâu dần, cuộc sống quá túng thiếu làm tôi mệt mỏi. Yêu anh, cưới
anh xong, tôi còn phải lo cho gia đình, các em của anh nữa vì chúng nghỉ
học, chỉ ở nhà... Chắc tôi chết mất.
Khi yêu nhau, dù rất kiềm chế nhưng chúng tôi đã đi
quá giới hạn. Tôi tự hỏi có khi nào chúng tôi bên nhau lâu thế là do
tình dục hay không? Nhưng dù rất nhiều lần quan hệ mà chưa lần nào anh
làm tôi thỏa mãn. Có thể nói, khả năng của anh hơi yếu. Có lúc tôi đã
giận và đẩy anh ra khỏi người vì anh không biết cách điều phối.
Giờ tôi rất chán, muốn chia tay anh vì tôi biết nếu
cưới anh mà ở trọ, mẹ tôi cũng sẽ không cho cưới. Cưới anh, chúng tôi
cũng sẽ hay cãi nhau, không vì chuyện tiền bạc thì cũng vì "chuyện đó".
Tôi muốn yêu và cưới một người đàn ông khác nhưng tôi lại lo sợ việc
mình đã mất trinh sẽ bị chồng chê trách thì tôi càng không sống nổi. Còn
cứ như thế này, tôi đã 24 tuổi rồi, càng già, tôi sẽ càng khó sống hơn.
Tôi phải làm sao đây?