Ra tù, vấp phải nhiều sự xa lánh của những người xung quanh, Huy đã kiên trì làm lại cuộc đời từ việc phục chế nhà cổ và trở thành tỷ phú.
Nguyễn Phạm Thiên Huy sinh năm 1984, là con út trong
một gia đình khá giả ở 107 Nguyễn Chí Thanh, Huế. Từ nhỏ, Huy được gia
đình chiều chuộng, đặt nhiều hy vọng. Nhưng chính sự chiều chuộng đó đã
làm cho Huy chểnh mảng việc học và lao vào những thói hư tật xấu. Ngay
từ khi đi học, Huy đã tỏ ra là kẻ bất cần, thường xuyên gây sự với chúng
bạn, không biết sợ ai.
Chỉ cần đứa trẻ nào làm “ngứa mắt” là Huy đánh. Càng
lớn Huy càng trở nên lì lợm, ngang ngược hơn. Chán quậy ở trường, Huy
nghĩ ra nhiều cách trêu trọc, quậy phá ở địa phương khiến nhiều lần bố
mẹ phải “muối mặt” đi xin lỗi hàng xóm vì… con dại cái mang.
Với những trò quậy phá không “đụng hàng” của mình, Huy
ngày càng tỏ ra bất trị. Mọi người thành ra “ngán” Huy nên bỏ mặc con
muốn làm gì thì tùy. Khi đang học lớp 10, một người bạn rủ đi “rửa hận”
hộ và Huy đã chấp nhận để ra oai. Trong trận hỗn chiến đó, Huy bị lĩnh
án 6 tháng tù giam vì tội “Cố ý gây thương tích”, phải chấp hành án tại
nhà giam Thừa Phủ.
Huy tâm sự: “Lúc đó, mọi người đều coi tôi bất trị,
nên cứ để cho pháp luật trị. Tôi cũng bị coi như đồ bỏ đi rồi, chỉ có mẹ
tôi vẫn còm cõi thường xuyên đến thăm và mang cho tôi những quyển sách
viết về kiến trúc, đồ cổ, cây cảnh. Chấp hành án tại nhà lao tôi mới
thấm thía câu nói “Một ngày ở tù, nghìn thu ở ngoài”. Nhưng chính trong
sự hỗn độn của nhà giam đã dạy cho tôi biết bao điều, đó là ước mơ lương
thiện, cách sống làm người, cách kiếm miếng ăn...”.
Mãn hạn tù trở về quê hương, tiếng xấu về Huy vẫn
không dứt. Nhiều người nghĩ rằng thả gã ra chẳng khác gì thả hổ về rừng.
Bố, anh em, hàng xóm vẫn nhìn Huy với con mắt lạnh nhạt, nhiều người
thấy bóng dáng “thằng ở tù về” là tránh.
Khi chưa có khách, Huy đã chào hàng với cam kết: “Nếu phục dựng hỏng sẽ bồi thường, làm mới xong nếu không đẹp thì không lấy tiền”. |
Huy không giận họ mà trái lại, thấy buồn vì mình từng
lỗi lầm, điều đó giúp anh có thêm quyết tâm để làm lại từ đầu. Huy bắt
tay ngay vào những dự định là ngày đi học, tối lại cặm cụi theo thầy học
nghề. Biết chẳng ai tin tưởng cho mình vay vốn làm ăn lớn ngay nên với
chút vốn ít ỏi của mình, Huy tìm cách làm ăn nhỏ nhưng may mắn có hiệu
quả ngay.
Với kiến thức được học, được dạy, Huy đi khắp nơi tìm
mua những cây cảnh về trồng, tạo dáng, sau đó thì mang đi bán. “Tích gió
thành bão” cho đến khi có số vốn nhất định Huy quay sang buôn chậu
cảnh, trâu bò và chứng tỏ với mọi người mình đang làm lại cuộc đời.
Nhờ đi khắp nơi mua cây cảnh mà anh có cơ hội được
tiếp xúc với những đường nét chạm trổ tinh xảo trên những ngôi nhà Rường
ở Huế. Chính việc tiếp xúc thường xuyên này đã khơi dậy trong anh niềm
đam mê. Huy nghĩ ngay đến việc xây mới và phục dựng nhà Rường cổ. Ban
đầu, anh đã đi thu gom tất cả các khúc gỗ từ những nhà Rường bị vứt bỏ
về nghiên cứu, tìm gặp những nghệ nhân, những thợ giỏi về chạm trổ để
học, tìm kiếm tài liệu để nghiên cứu, rồi tự mày mò học cách chạm trổ,
lắp ghép...
Hơn 2 năm sau, khi tay nghề khá vững thì cũng là lúc
phong trào xây nhà Rường, phục chế nhà Rường để làm kinh doanh của các
đại gia trên đất Huế và nhiều địa phương khác nở rộ đã thúc giục anh
phải thành lập đội thợ của riêng mình.
Huy nhớ lại: “Nói thì đơn giản vậy thôi nhưng để làm
được đâu phải dễ vì khi ấy tôi mới 20 tuổi, vốn liếng không có nhiều lại
mang tiếng là kẻ ngỗ ngược, từng vào tù ra tội. Nhiều người được tôi
mời về làm việc với mức lương hậu hĩnh nhưng họ đã chỉ thẳng vào mặt tôi
mà rằng “tau mà phải làm thuê cho mi à?”.
Sự ân hận, sự nhẫn nại của Huy đã có tác dụng là dần
dần lấy lại được niềm tin của mọi người. Anh đã thuyết phục được một số
thợ giỏi để cùng đi làm. Có đội thợ rồi, anh lại gặp phải khó khăn khác
đó là không ai tin tưởng giao cho mình ngôi nhà cổ để cho một người trẻ
tuổi phục dựng, không đại gia nào dám bỏ ra cả đống tiền để cho một kẻ
không được đào tạo qua trường lớp.
Suy nghĩ mãi cuối cùng anh đã nghĩ ra cách là đi mua
những ngôi nhà cổ, gỗ cũ về phục chế lại, dựng thành khung rồi chụp ảnh
đem đi “chào hàng” cùng với cam kết: “Nếu phục dựng hỏng sẽ bồi thường,
làm mới xong nếu không đẹp thì không lấy tiền”. Cuối cùng thì anh cũng
tìm cho mình được những hợp đồng chỉ một vài chục triệu, tạo động lực
làm những hợp đồng lớn hơn.
Năm 2005, Huy được ông chủ tiệm vàng Duy Mong tin
tưởng, ký hợp đồng xây khu nhà Rường “Tịnh tâm kim cổ” với giá 5 tỷ
đồng. Khi ấy anh mới chỉ 21 tuổi, hợp đồng nói rõ, khi nào giao chìa
khóa mới thanh toán tiền. Ngay sau khi ký được hợp đồng, anh phải đích
thân đến đo đạc khu đất, lên kế hoạch sắp xếp từng khu nhà, khu non bộ,
cây cảnh như thế nào…
Để giao nhà đúng hợp đồng, anh đã huy động hơn 200 thợ
làm trong 3 tháng thì xong. Khi nhận nhà, thấy bố cục không gian hài
hòa, những nét chạm khắc rồng phượng tinh xảo, chủ nhà còn thưởng thêm
cho anh một khoản tiền lớn. Cũng từ đây, tên tuổi của anh cũng được
nhiều người biết đến, những hợp đồng cũng ngày càng nhiều hơn.
Huy đã phục dựng một số công trình lớn ở Huế như chùa
Châu Lâm, Diệu Ngộ, Huyền Trân Công Chúa… Có điều kiện Huy mở thêm xưởng
mộc ở Sài Gòn, Quảng Trị, An Giang và dự tính sẽ mở rộng hoạt động ra
cả nước. Số thợ chính quy làm việc thường xuyên cho Huy đã lên đến hơn
80 người.
Ước mơ tạo công ăn việc làm cho nhiều người, kể cả
những người tàn tật, từng lầm lỗi cũng được ông chủ 8X đón về tạo nghề.
Trong số đó có những người từng ở tù đến hơn 10 năm. Huy cũng xót xa cho
những di tích cổ bị tàn phá bởi mưa nắng và thời gian khắc nghiệt,
nhiều di tích bị “tân trang” không còn đẹp như ban đầu nữa. Anh ước trả
lại những vẻ đẹp vốn có cho di tích bằng việc phục dựng một cách bài bản
và chuyên nghiệp. Trẻ và táo bạo, năng động và sáng tạo, Huy đã tìm
thấy mình và giá trị bản thân, để lấy lại niềm tin trong mắt mọi người.