Hậu quả những cuộc săn tình của 'gái vẽ' thường làm các đại gia tiêu tốn nhiều tài sản, thậm chí khuynh gia bại sản.
Cách gọi "kiều nữ" dành cho các cô gái chân dài thỉnh
thoảng cũng bao hàm nghĩa không chung thủy trong tình cảm nhưng chỉ mới
xuất hiện và rộ lên sau một vài bộ phim truyền hình nhảm của Việt Nam.
Thực ra từ lâu, giới dân chơi, giang hồ và thậm chí lưu manh đã có cụm
từ "gái vẽ" để chỉ các cô gái đẹp chuyên đi lừa tình, lừa tiền quý ông
hảo ngọt…
"Gái vẽ" có 3 kiểu xuất thân và tất nhiên, từ cách
xuất thân sẽ có 3 kiểu săn trai với vài chục kiểu nạn nhân “chết vì ham
vui, xui vì dại gái”. "Gái vẽ" bình dân xuất thân bần hàn, may được ông
trời cho chút nhan sắc, thường thì được đào tạo, trưởng thành từ môi
trường nhà hàng, bia ôm, vũ trường, quán cà phê bi-a…
Nguyễn Thị Son, sinh năm 1990, lưu lạc lên Sài Gòn từ
khi 12 tuổi trong vai ôsin giữ trẻ cho một gia đình bà bác họ. Đến tuổi
15, chỉ trong vài tháng, Son trở nên phổng phao, xinh đẹp. Bà bác nhận
ra hiểm họa bèn chuẩn bị cho cô bé nghỉ việc nhưng chưa kịp ngăn ngừa
thì Son đã mang bầu với con rể của bà.
Tất nhiên với vài triệu đồng để giữ hạnh phúc cho con
gái, bà bác chẳng tiếc gì. Hậu quả được giải quyết triệt để và Son bị
tống ra khỏi cửa. Thay vì về lại quê hương, Son thuê phòng trọ và xin
vào phụ bán cà phê vùng Phan Văn Trị, Gò Vấp.
Điều mà bà bác nếu biết được chắc phải té xỉu là tiền
thuê nhà trọ của đứa cháu họ xa lại là tiền của chồng bà. Hằng tuần theo
lịch, ông đi thăm trang trại ở Bình Phước. Son lại có bầu bởi việc ghé
thăm phòng trọ của ông bác. Lần này, ông bác cho cô bé chưa đầy 17 tuổi
một khoản tiền kha khá đủ để mua chiếc Attila và sống lay lắt vài tháng
trước khi ông biến mất.
Những tháng ngày tiếp nối, Son học hỏi mọi việc, mọi
sự và mọi thuộc tính của đàn ông từ một bà chủ quán cà phê khu Nguyễn
Văn Lượng, Gò Vấp. Chỉ sau 2 tháng, Son ra nghề. Lão chủ cơ sở làm thùng
carton trên đường Nguyễn Oanh "dính chấu" đầu tiên với Son.
Không thể cảnh giác với một cô bé mắt lúc nào cũng ngơ
ngác và chẳng biết gì về nghệ thuật giường chiếu, lão hết lòng chiều
chuộng Son và toan xây dựng phòng nhì với cô bé thua lão tròn “bốn sọi”
(40 tuổi). Son nghỉ hẳn việc bưng bê cà phê và hằng tháng nhận lương 10
triệu đồng từ lão chồng hờ chưa kể việc cô bé muốn gì được nấy.
Mua tivi, đầu máy cho người yêu bé bỏng được vài ngày
thì lão ngạc nhiên khi thấy những tài sản đó không cánh mà bay. Son cho
biết, mẹ cô vừa lên thăm và chẳng có quà gì cho gia đình ở quê nên cô bé
phải gửi về làm quà.
Chiếc Attila của ông bác cũng chuyển về quê nên trách
nhiệm mua chiếc Nouvo trở thành trách nhiệm của lão chồng già. Lúc thì
tiền sửa nhà, lúc thì chuộc giấy tờ đất cầm cố ngân hàng, lúc mổ tim cho
bà ngoại, lão “chồng” khốn khổ phải lo tất tần tật kẻo cô bé thiếu gì
người đeo đuổi nghĩ đến khoảng cách tuổi tác của 2 người mà sinh lòng
phụ bạc.
Sau vài tháng sở hữu, lão đã tiêu thâm hụt vào khoản
nợ của các bạn hàng. Lão than thở với “cô vợ nhí” nhằm giảm bớt những
yêu cầu vô tội vạ của nàng. Nàng nước mắt ngậm ngùi xin lão lần chót số
tiền 120 triệu đồng cho “má em sang sạp hàng ở chợ”. Lão è cổ ra đưa cho
cô bé với câu dặn dò thê thảm: “Lần chót nghen em, anh không còn nữa
đâu!”.
"Gái vẽ" được chia ra làm 3 loại: bình dân, trung bình và cao cấp nhưng cô nào cũng có mục tiêu săn được càng nhiều càng tốt. |
Giai đoạn "về đích" của "gái vẽ" Nguyễn Thị Son khởi
động. Một cú điện thoại nặc danh từ số khuyến mãi gọi đến cho vợ của
lão. Nội dung cảnh báo về việc lão đang theo đuổi một cô bé bán cà phê
mà vài tháng nữa mới đủ tuổi thành niên. Và kẻ nặc danh cũng tâm sự thêm
là “cô bé ấy đã có chồng chưa cưới và rất ghê sợ lão dê già”. Vụ đánh
ghen diễn ra ở khu nhà trọ êm ả vì bà vợ chỉ tấn công lão chồng mà thông
cảm cho cô bé bán cà phê đang là "nạn nhân" của lão già dê đốn mạt.
Phi vụ hoàn hảo đến mức ngay chiều hôm ấy, Son đã ngồi
sau xe SH của một gã chủ xà lan chở cát lên Diamond Plaza mua sắm quần
áo và son phấn. Những lúc cao điểm, Son phải chia lịch để các "con mồi"
không đụng mặt nhau.
Cô xin tiền của đại gia này nhưng lại bay ra Hà Nội,
lên Đà Lạt nghỉ ngơi, hú hí với đại gia khác trong khoảng thời gian
"thăm viếng cố hương". Loại "gái vẽ" này rất dễ làm các đại gia thứ
thiệt "gãy cổ" vì quan niệm gái quê là rau sạch.
Một loại "gái vẽ" khác có xuất thân chí ít cũng hết
lớp… 8. Các cô này thường tìm lấy một công việc có thu nhập cao hơn
nhiều loại xuất thân bình dân. Và để săn được (hay bị săn) loại gái này,
các khổ chủ phải tốn khá nhiều "thóc gạo" trong các chuyến đi bar,
shopping hay du lịch nước ngoài.
Một vũ nữ múa cột tên
My, thu nhập hằng đêm không dưới 5 triệu đồng, có dưới trướng cả chục
“đứa em dễ thương”, kể lại quá trình thành "gái vẽ"
chuyên nghiệp của mình. Cô rời Vĩnh Long lên Sài thành khi đứa con vừa
thôi nôi. Khá xinh đẹp nên khi phục vụ quán nhậu khu sân banh Nguyễn
Kim, cô lọt vào tầm ngắm một chàng chụp ảnh tên Du “nói chuyện hay nhưng
tiền ít”. Chụp một sê-ri ảnh sex 100% và bỏ quán nhậu đi làm ở vũ
trường theo lời "khuyên" của chàng phó nháy, My quyết tâm đổi đời.
Những lúc rảnh, cô mua đĩa múa cột của Hong Kong, Thái
Lan… về nhà tự tập. Chưa đầy một tháng, My đã ra nghề. Cô phát hiện ra
việc múa là chuyện nhỏ, phô diễn những động tác khiêu dâm mới là… chuyện
lớn.
Một cao thủ múa cột đắt show nhất, nhì thành phố nhận
My là "sư muội" và hướng dẫn cô tận dụng "của trời cho" để trở thành
"gái vẽ" với thu nhập tính bằng trăm triệu thay vì cát-sê vài triệu mỗi
đêm. Chính gã quản lý nơi My phô diễn thân xác lại là người hoàn chỉnh
một cách hệ thống cho cô về phương pháp "săn trai" ở vũ trường.
Những lời đề nghị của khách “em đi chơi với anh, sáng
về” không làm cho My động tâm. "Làm ăn" kiểu đó có các đệ tử của My và
My của vài năm về trước. Cô chỉ nhận lời đi ăn rồi về. “Không được tham
vặt, nếu muốn thu hoạch lớn…” - bài học của các đàn chị, đàn anh không
cũ bao giờ.
My lần lượt săn được 3 con mồi khá “khủng”: giám đốc
một công ty rượu, phó tổng giám đốc một công ty xây dựng quốc doanh và
giám đốc một công ty cao su. Số tài sản thu hoạch từ 3 cuộc săn lớn
(không tính những con mồi cỡ vừa và nhỏ) gần 4 tỷ đồng. Một con số đầy
mơ ước đối với những nhan sắc chỉ đẹp dưới ánh đèn chớp tắt của vũ
trường.
Loại "gái vẽ" thứ 3 chưa chắc có học hơn 2 loại trên
nhưng cách xây dựng thương hiệu để mồi chài những con mồi "khủng", thu
hoạch động trời, thì rõ là hơn hẳn. Đây chính là "gái vẽ" siêu hạng. Nếu
các cô chấp nhận kiểu “ăn bánh trả tiền”, “tiền trao cháo múc” thì nguy
cơ “bể danh” trên mặt báo là cực kỳ cao. Chính vì vậy, "gái vẽ" loại
này chỉ “cặp” rồi “moi” chứ dứt khoát nói "không" với những lời đề nghị
khiếm nhã.
Khi xác định mình “đủ độ đẹp”, những cô gái này liền
ghi danh vào học ở các trung tâm đào tạo người mẫu, diễn viên. Sau đó,
bằng mọi giá phải bon chen vào thế giới showbiz, kể cả “cúng tiền” và
“cúng thịt”. Khi định danh là một thành viên, dù nhỏ hay to, của giới
nghệ thuật, các cô mới bắt đầu trổ tài đánh bắt.
Trân - một nữ diễn viên tuổi trẻ tài cao - cũng lao
vào các "cuộc săn" khi cơ thể chưa hoàn toàn nảy nở và cũng liên tục
đánh bóng tên tuổi mình bằng hàng loạt scandal, đã tranh chấp ngấm ngầm
với một "gái vẽ" "mần phim" khác là Hương. Gã đại gia (rất tiếc là dỏm)
chơi chiêu bắt cá hai tay, công khai tạo cạnh tranh giữa hai cô "gái vẽ"
chưa đến tuổi thành niên.
Trúng kế, Trân bớt đòi hỏi và ra sức “chứng minh tình
yêu” với gã. Hương không khôn hơn mà là may mắn khi vẫn còn chút niềm
tin vào tình yêu đích thực nên chưa nỡ rời bỏ anh bạn trai sinh viên của
mình. Cuối cùng “kẻ cắp gặp bà già”, Trân mất rất nhiều mà chẳng nhận
được bao nhiêu bèn nói lời chia tay gã bồ. Sau đó, để chữa thẹn khi mối
tình (hay là cuộc săn tiền) bị truyền thông soi quá kỹ, cô "gái vẽ" đình
đám này bèn đăng đàn lật tẩy gã đại gia lừa đảo.