Tôi học cao, kiếm nhiều tiền trong khi anh chỉ là nhân viên, lương 3 triệu đồng. Yêu 9 năm, anh không có mơ ước, hoài bão.
Thật sự khi viết những dòng này, tôi đang cảm thấy rất
mệt mỏi và kiệt sức. Tôi và anh bên nhau đến nay gần 9 năm, từ lúc tôi
mới là cô sinh viên năm nhất cho đến nay đã 27 tuổi.
Khi mới bước chân vào đại học những ngày đầu tiên,
không hiểu sao, có rất nhiều người để ý và có tình cảm với tôi, từ bạn
học chung cho đến những anh ở cùng nhà trọ (nhà trọ tôi ở chia ra nhiều
phòng riêng) đến những người sống xung quanh. Nhìn kỹ thì tôi dễ thương,
có duyên nhưng vì không quan tâm đến việc làm đẹp nên nhìn tôi rất "hai
lúa".
Trong khi những người khác thích tôi nhưng vẫn nhút
nhát, ngại ngần, cùng lắm là mua đồ ăn rồi nhờ người gửi cho tôi thì anh
lại tấn công tôi mãnh liệt. Trừ khi đi dạy (anh dạy kèm cho học sinh),
lúc ở nhà là hầu như anh quanh quẩn trước cửa phòng, nấu ăn cho tôi, mua
đồ để trước cửa phòng tôi. Từ nhà ra chợ mất chỉ 3 phút đi bộ nhưng anh
vẫn tranh thủ đi dạy về thật sớm để đi chợ mua đồ cho tôi vì sợ tôi
không có thời gian. Giữa đêm khuya, có khi anh lại chạy đi mua bánh bao
chỉ vì sợ tôi học bài khuya sẽ đói.
Lúc anh mời mà tôi không đi ăn cùng là anh ngồi lỳ
trước cửa làm tôi ngại cũng phải đi. Đặc biệt, anh không giao tiếp với
bất kỳ ai trong nhà trọ ngoài tôi, dù cũng có chị rất thích và chủ động
tấn công anh. Anh làm riết những người khác cứ lặng lẽ mà rút lui vì cứ
nghĩ tôi đã nhận lời yêu anh. Về phần mình, thật tình tôi cũng ngu ngơ
không hiểu yêu là gì, tôi chỉ biết là có lẽ không ai quan tâm đến tôi
như anh và tôi cứ thế mà nhận tất cả những sự quan tâm, yêu thương đó.
Cứ thế, cứ thế, thời gian trôi qua và chúng tôi bên nhau đã gần 9 năm.
Anh lớn hơn tôi 9 tuổi, lúc mới quen, anh đã tốt
nghiệp cao đẳng công nghệ thông tin nhưng không đi làm mà đi dạy kèm.
Anh cũng có kinh nghiệm nên lương dạy kèm cũng khá, sống thoải mái,
nhưng tôi muốn anh đi làm đúng ngành học cho có nghề nghiệp ổn định thì
anh cứ lần lữa mãi, viện cớ học thêm cho có kiến thức, rồi đủ cớ khác.
Sau này tôi mới hiểu, thật ra anh không đi làm là vì lúc đó anh có kinh
nghiệm đi dạy, thấy đi dạy là đủ sống rồi nên không muốn tìm việc gì
khác. Anh là người ngại va chạm, ngại thay đổi, anh không có ước mơ,
hoài bão, cũng chẳng có lòng ham mê công danh, với anh, sống ngày nào
hay ngày nấy.
Trong khi đó, tôi vừa học vừa làm, tích lũy nhiều kinh
nghiệm nên chưa ra trường mà đã được nhiều nơi săn đón. Lúc ra trường
thì lương tôi cao hơn hẳn các bạn, luôn được các sếp đánh giá cao, đồng
nghiệp ngưỡng mộ thậm chí ghanh tị. Tôi rất tự tin mình là người có năng
lực. Tôi cũng đã học gần xong cao học, trong khi anh vẫn vậy, thậm chí
càng ngày càng tụt hậu vì sự giao tiếp hạn chế.
Tính tình và cách đối xử của tôi từ từ dành cho anh
thay đổi theo chiều hướng xấu. Thú thật là anh luôn yêu thương tôi, từ
ngày mới quen nhau đến nay, anh vẫn đối xử với tôi như một, không thay
đổi. Với anh, tôi là số một. Tôi đi làm hay đi học, thậm chí đi chơi với
đồng nghiệp trong công ty, một tay anh đưa đón tôi. Tôi bệnh nằm viện,
mẹ tôi còn không chăm sóc chu đáo như anh. Chỉ có anh nấu cơm thậm chí
giặt đồ cho tôi chứ không có chuyện ngược lại. Tôi mà có chuyện buồn bực
thì cứ trút hết lên anh. Anh trễ hẹn 5 phút là tôi chửi không tiếc lời.
Tôi không cho anh chơi cờ tướng với những người thất nghiệp vì thấy đó
là việc lê la, việc của những kẻ rỗi hơi. Anh vi phạm là tôi sẵn sàng
chửi anh trước mặt cả xóm, thậm chí quăng điện thoại, chìa khóa ra
đường.
Có lần đứng trên lầu, tôi ném nguyên một chậu xương
rồng xuống đầu anh, đổ nguyên thau nước xuống người anh khi anh đang
đứng xin lỗi tôi vì làm chuyện gì đó mà tôi không thích. Lúc nóng giận,
tôi có thể dùng tất cả những từ ngữ nặng nề và xúc phạm nhất để mắng
anh, nhưng anh không bao giờ chấp nhặt. Tôi có thế đánh đập, gây ra bao
tổn thương cho anh nhưng với tôi, anh luôn vị tha và một mực yêu thương.
Tôi thay đổi, ngay cả tôi còn không nhận ra. Tôi lịch sự với người khác
bao nhiêu thì thô lỗ với anh bấy nhiêu. Nhưng thú thật sâu thẳm trong
tim, tôi lại rất sợ mất anh, tôi nghĩ đó là vì tôi ích kỷ, vì sợ mất một
cái gì thuộc về mình chứ không phải vì tôi yêu anh.
Sau đó, hoàn cảnh của chúng tôi có bước chuyển mới.
Tôi dốc hết tất cả tiền bạc vào việc mở công ty để kinh doanh riêng.
Trong khi đó, bố anh mất, nhà chỉ có mẹ nên anh phải về quê (cách TP HCM
khoảng 40km), anh không đi dạy nữa mà làm việc cho công ty của một
người bạn, lương 3 triệu đồng một tháng. Anh nói với tôi là: "Em ráng
làm để có tiền cưới anh". Lúc này, vì có tiền dư dả nên tôi cũng nghĩ
rằng, thôi thì cưới anh cũng tốt. Anh không làm ra tiền, không lo được
tài chính cho gia đình nhưng bù lại anh là người hiếu thảo, tốt bụng,
yêu thương trẻ em, kính trọng người già, có tình cảm với vật nuôi và
sống rất nhân văn, anh sẽ là người cha tốt, có thể thay tôi để chăm lo
cho gia đình, dạy dỗ con cái sau này.
Nhưng đùng một cái, công ty tôi phá sản, tôi mất tất
cả, thậm chí tôi lâm vào nợ nần chồng chất. Có khi trong túi tôi còn có
vài chục ngàn. Đến lúc này thì anh không giúp gì cho tôi cả vật chất lẫn
tinh thần. Anh không hiểu gì để chia sẻ hay an ủi tôi, hơi chút là anh
cứ trách tôi nông nổi, háo thắng. Chính trong lúc này, khi mất tất cả,
không còn gì hết, tôi mới thấy sợ nếu cưới anh. Việc một mình lo lắng về
tài chính cho cả gia đình sau này làm tôi cảm thấy sợ hãi. Dù mạnh mẽ
và kiên cường thế nào nhưng tôi vẫn rất cần một người đàn ông mạnh mẽ,
quyết đoán, có nghị lực bên cạnh. Tôi cảm thấy cô đơn và cảm tưởng như
một mình độc bước trên cuộc hành trình xây dựng tương lai.
Bây giờ, tôi chỉ muốn chia tay anh, tôi muốn tìm một
người đàn ông không cần giảu có, chỉ cần có ý chí vươn lên trong cuộc
sống. Tôi muốn chồng tôi sau này sẽ cùng tôi kiếm tiền để nuôi con và lo
cho gia đình. Càng lúc tôi càng thấy khinh thường vì sự nhu nhược ở
anh. Tôi có cảm giác chính anh đã biến tôi thành con người chua ngoa và
thô lỗ.
Anh thì lúc nào cũng hiền lành, anh nhường nhịn tất cả
mọi người xung quanh, bất cứ ai dù khó tính hay xấu xa cỡ nào cũng
không thể ghét anh. Anh cũng không ghét ai, có giận lắm thì qua hôm sau
cũng quên ngay. Anh sống không suy nghĩ, giản đơn và bình dị. Với anh,
sống ngày nào là vui ngày đó.
Tôi cũng rất quý những phẩm chất cao đẹp của anh. Tôi
nghĩ hiếm ai có được những điều đó như anh nhưng thú thật tôi nghĩ cái
căn bản nhất của người đàn ông thì anh không có. Giờ muốn tiến tới với
anh cũng khó vì anh phải sống dưới quê, mẹ anh cần anh, nhưng mẹ tôi
cũng cần tôi. Mà tôi cũng muốn xây dựng cuộc sống ở TP HCM, cho nên giờ
tôi không biết phải làm sao.
Ngoài ra, trong việc giao tiếp bạn bè cũng có khoảng
cách, trong khi tôi cảm thấy cực hình khi đi chung với những người bạn
rất thô lỗ của anh (ăn uống tùm lum, nói năng không lịch sự) còn anh lại
chẳng thích đi cùng bạn tôi vì sự tự ti khi họ có sự nghiệp và kiến
thức sâu rộng.
Xin hỏi các bạn, thật sự trong tình cảm
của chúng tôi, tôi có yêu anh hay không? Sống với một người đàn ông như
anh liệu có hạnh phúc? Nếu trong gia đình mà phụ nữ đảm đương tài chính
thì có ổn không? Tôi có nên tiếp tục?