Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

Luộc xe nhanh, gọn, lẹ ở Sài Gòn

Hiện nay, trên địa bàn thành phố Hồ Chí Minh, các cơ sở "luộc" xe một cách nhanh chóng đã mọc lên như nấm ở nhiều khu vực, chỉ cần với vài thao tác là các món đồ của xe gắn máy bị “luộc” nhanh gọn

Nhanh, gọn

Chiều 26/11/2013, trên đường Bùi Hữu Nghĩa (quận Bình Thạnh), được một nhân viên khoảng 25 tuổi tại tiệm sửa xe M.K ngoắc lại hỏi: “Sửa xe hay luộc đồ?”. Chúng tôi nói: “Xe mượn, không có nhu cầu luộc” thì một nhân viên tên H. rỉ tai: “Xe đi mượn đâu có sao, rút mấy món là có ngay tiền triệu, ai biết đâu mà sợ”. Anh này mách nước: “Các linh kiện bị rút sẽ được thay lại bằng đồ cũ hoặc đồ Trung Quốc y chang đồ zin. Sau khi “luộc”, xe vẫn chạy ầm ầm. Chỗ anh làm có bảo hành đàng hoàng, sau này xe có vấn đề gì thì qua đây, sẽ được sửa miễn phí”, H. khẳng định.

Rộng khoảng 40m2 nhưng cơ sở M.K chất đầy các loại nhông, xích, bình xăng con, bộ nồi lửa... Đa phần các linh kiện đã qua sử dụng hoặc đồ Trung Quốc chủ yếu dùng để thay thế các bộ phận của chiếc xe bị “luộc”. Nhân viên tên H. cho biết: “Có hai kiểu “luộc” là “luộc” trong và “luộc” ngoài. “Luộc” trong là “rút” các bộ phận trong lốc máy, loại này kỳ công nhưng được trả hoa hồng cao hơn, từ 700.000 đồng đến một triệu đồng. “Luộc” ngoài, còn gọi là “luộc tàu nhanh” gồm các bộ phận: IC, bình xăng con, phuộc trước, phuộc sau, thắng đĩa, bình điện... Loại này dễ đánh tráo, nhưng hoa hồng thấp hơn. Mỗi bộ phận của “luộc” ngoài có giá không quá 100.000 đồng. Để được hoa hồng cao thì nên làm kết hợp kiểu “luộc” trong với một vài bộ phận “luộc” ngoài”.


Luộc xe nhanh, gọn, lẹ ở Sài Gòn. - 10824
Chèo kéo người đi đường tham gia “luộc” đồ.
Tùy từng loại xe, từng bộ phận mà mỗi chiếc xe đem “luộc” sẽ được chủ tiệm trả hoa hồng theo những mức khác nhau. Hoa hồng một triệu thì họ sẽ rút các bộ phận bên trong lốc máy như bình xăng con và bộ nồi hơi; hai triệu thì rút hai bộ phận kể trên cộng thêm phuộc trước, phuộc sau, pô, bộ đánh lửa... tổng cộng là sáu món; ba triệu thì phải nấu cháo toàn bộ chiếc xe. H. tư vấn: “Nếu xe đi mượn, nên “rút” các món đồ trị giá khoảng một triệu đồng là vừa. Làm ba triệu sẽ “mổ” tanh bành chiếc xe, khi trả về dễ bị chủ xe phát hiện. Nếu khách yêu cầu rút “tới bến” thì cửa hàng cũng làm, nhưng bị lộ thì rắc rối to. Tất cả các công đoạn từ việc tháo dỡ, rút ruột rồi lắp ráp lại đồ “đểu” vào chiếc xe được làm khoảng 20 phút là xong”.

Sau cuộc đại phẫu, những chiếc xe xịn sẽ mang trong mình trọng bệnh, nhìn bề ngoài rất khó phát hiện chiếc xe đã bị rút ruột hay không. Ông chủ tiệm tại đây chỉ tay vào chiếc xe đang “luộc” nói: “Bộ phận nào bị rút sẽ được thay bởi linh kiện nhái y chang đồ zin, không phải thợ làm xe chuyên nghiệp thì chỉ có trời mới biết. Sau này muốn ráp lại đồ xịn đến đây bỏ thêm 700.000 đồng, tụi tôi làm lại cho”.

Xe chính chủ, làm đủ món
Sáng 28/11/2013, có mặt tại đường Tân Thành (quận 5), chúng tôi được một nhân viên nhí của một tiệm sửa xe giới thiệu qua chỗ anh K. - là người chuyên “luộc đồ” xe máy tại khu vực này. Tiệm của anh K. nằm ngay lề đường lúc nào cũng có ba đến bốn nhân viên túc trực. Lúc chúng tôi đến, K. đang định giá để “mổ” một chiếc xe cho khách. Anh ta liếc qua chiếc xe hỏi khách cần bao nhiêu tiền để anh ta ra giá các bộ phận cần “luộc”. Khách nói: “Đang cần gấp ba “chai” (ba triệu đồng - NV)”. K. hỏi tiếp: “Xe chính chủ hay đi mượn?”. Khách trả lời: “Xe mượn”. K. tặc lưỡi: “Xe này cùng lắm chỉ “rút” được hai “chai” thôi! Làm tới ba chai thì còn gì là xe, không đi nổi nữa đâu”. K. giãi bày: “Xe bọn nó nhảy dù đưa qua đây tụi tôi cũng chỉ dám thâu nguyên chiếc là bốn “chai”. Nếu là xe của người thân trong gia đình hoặc xe chính chủ, “luộc” cả chiếc luôn, hoa hồng tối đa là ba chai rưỡi”.

Sau một hồi bàn luận với khách, anh K. tiếp tục gạ: “Nếu cần tiền gấp, anh về mượn thêm chiếc xe nữa mang qua đây. Bây giờ mổ cái này trước, lát mượn cái nữa mang qua mổ tiếp. Xe đi mượn mà ăn nhiều sẽ không ổn, mỗi cái lột một ít sẽ an toàn hơn”. Tại cửa hàng của K., khách đến đây đa phần là xe đi mượn nên K. chỉ rút bình xăng con và nòng lửa vì những phần này nằm trong xe, lắp phụ tùng “dỏm” rất khó bị phát hiện. Giá của hai bộ phận này được K. trả từ một triệu đồng đến 1,5 triệu đồng tùy mới, cũ.

Chúng tôi đến một tiệm khác trên đường Phạm Hữu Trí (quận 5) hỏi “luộc” xe. Tiệm này lúc nào cũng có hai nhân viên đứng lề đường, khi khách đi qua thì ập tới gạ gẫm. Thấy chúng tôi đứng xớ rớ bên cạnh tiệm, một nhân viên trong tiệm nhanh chân đến hỏi: “Muốn “luộc đồ” hả? Vào trong, tụi này định giá xem sao”. Sau một hồi nói chuyện với nhân viên về các mánh và giá cả của chiếc xe đem “luộc”, chúng tôi có ý định không “luộc” nữa liền bị nhân viên của tiệm dằn mặt: “Không “luộc” đồ thì đừng léng phéng vào đây hỏi vớ vẩn, muốn bị tóm hả?”.

Vào một số tiệm sửa xe kiêm “luộc” đồ trên các tuyến đường Dương Tử Giang, Phạm Hữu Trí, Tân Thành (quận 5), chúng tôi chứng kiến cảnh “luộc” đồ rất nhộn nhịp. Nhiều tiệm nhận “luộc” xe ngay tại cơ sở của mình, một số khác thì móc nối với cửa hàng ở lân cận để ăn hoa hồng. Các tiệm tại đây còn nhận “độ” xe, bán hàng kém chất lượng, không nguồn gốc, nhãn mác, nhiều linh kiện bày bán còn là hàng tháo gỡ từ những chiếc xe “nhảy dù”.

Gia đình ly tán vì tờ vé số 100 triệu đồng

Từ ngày trúng số, cuộc sống gia đình bà Mai khá hơn, nhưng tình cảm lại tẻ nhạt hơn, bởi bao nhiêu đều tiếng.

Gia đình bà Trần Thị Mai (Long An) trước đây vốn nghèo đói, quanh năm quần quật chẳng đủ ăn. Để lo cho tương lai của đàn con, bà và chồng đưa cả gia đình lên Bình Dương mưu sinh, với hy vọng ở đó nhiều khu công nghiệp, sẽ có cơ hội đổi đời.
Tại đây, vợ chồng bà thuê căn trọ nhỏ ở đường D4 (Khu công nghiệp Mỹ Phước I, huyện Bến Cát) để tiện sinh hoạt và làm việc. Thời gian đầu lạ nước lạ cái, bà tính toán dùng số tiền ít ỏi tích cực được làm vốn buôn bán vặt ngoài chợ. Trong khi đó, ông Mai xin được chân bảo vệ cho một công ty nước ngoài. Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi. Thu nhập của Mai vợ chồng tuy không cao, song tằn tiện cũng đủ chi tiêu và nuôi 4 đứa con ăn học.
Đi lên từ nghèo khó, vợ chồng bà Mai thường dạy các con “đói cho sạch, rách cho thơm", lấy chữ hiếu làm đầu, kính cẩn với cha mẹ, đoàn kết với anh em. Thấm nhuần lời dạy dỗ, các con bà Mai đều học hành thành tài. Rồi lần lượt, người con trai đầu và đứa thứ ba, thứ tư lập gia đình.
Chỉ riêng Lâm, cậu con trai thứ vẫn độc thân, sống cùng cha mẹ. Nhiều lần, bà Mai giục con tính chuyện trăm năm nhưng Lâm vẫn chần chừ, lúc thì nói thương mẹ nên chưa muốn lấy vợ. Lâm tính tình hiền lành, chăm chỉ làm lụng nên bà Mai rất thương yêu. Nhiều đêm nằm ngủ, vợ chồng bà Mai đã bàn tính mai mốt già cả sẽ nương tựa vào người con này.
xs3.jpg
Mái ấm đã bị chia lìa của gia đình bà Mai.
Bà Mai quen lao động, chỉ tin vào những thứ mà mình bỏ công sức làm ra chứ không mấy khi trông chờ vào sự may rủi. Thi thoảng, bà cũng mua dăm ba tờ vé số nhưng chủ yếu giúp đỡ người nghèo khó. Chưa bao giờ, bà dám hy vọng đổi đời để vươn lên giàu sang nhờ trúng giải.
Một ngày trong năm 2006, khi trời ngả bóng chiều, bà Mai ngồi bán buôn trong chợ thì có bà lão đi qua, khuôn mặt thiểu não, trên tay xấp vé số gần như vẫn còn nguyên. Thấy bà lão tội nghiệp, bà Mai bèn rút tiền mua giúp một tờ. Lúc đó, Lâm đứng gần bên nên bà Mai đưa cho con giữ và dặn khi nào dò nếu trúng giải thì hãy báo lại. Lâm vô tư cầm tờ vé, giúp mẹ dọn hàng, sau đó về nhà.
Chiều đến, khi bà Mai bận rộn với gian hàng rau cho công nhân thì bà lão vé số tìm đến vẻ mặt tươi vui báo tin tấm vé lúc chiều đã trúng giải độc đắc với trị giá lên đến 100 triệu đồng. Thời điểm năm 2003, số tiền ấy rất lớn, đặc biệt với một gia đình nghèo như bà Mai. Niềm vui đến bất chợt, bà Mai dọn hàng sớm, chạy về báo cho đứa con mang vé dò lại cho chắc chắn, sáng mai đi lĩnh thưởng. Nghe mẹ báo tin, Lâm phóng xe đi ngay, bà Mai và chồng ở nhà thấp thỏm chờ đợi với bao dự định sẽ phân chia số tiền ấy và dùng vào việc có nghĩa.
Khuya hôm ấy, Lâm mới về nhưng mặt mày ủ rũ. Thấy bộ dạng con, chồng bà Mai hỏi dồn thì Lâm đáp, tấm vé trật lất, chắc bà bán vé số nhầm lẫn. Tưởng thật, đôi vợ chồng già buồn vì mừng hụt. Bà Mai còn lầm rầm trách cứ bà bán vé số nhầm lẫn, trong khi ông chồng cằn nhằn bà lão đùa ác quá. Qua cơn bực bội, sự êm đềm lại trở về với ngôi nhà nhỏ như chưa bao giờ có tin trúng số. Sáng sớm hôm sau, bà Mai lại cặm cụi trở dậy, lật đật ra sạp hàng rau bán cho công nhân khu công nghiệp.
Nhưng khi bà Mai chưa kịp mở hàng, bà lão bán vé số lại xuất hiện, buông lời trách móc đầy ẩn ý: “Trúng số to rồi không ăn mừng sao còn ngồi đây, hay sợ tôi đến xin lộc”. Nghe xong, bà Mai vô cùng ngạc nhiên, định mắng lại một trận để bà lão không đùa nữa. Đúng lúc ấy, bà lão đưa ra cuốn sổ ghi đúng dãy số trúng độc đắc trên tờ số ngày hôm qua đã bán cho bà Mai.
Lần này bà nhìn thật kỹ thì đúng là mình đã trúng số thật. Lúc này, bà Mai lại quay sang nghĩ con trai có thể đã nhầm lẫn. Chiều cùng ngày, bà đem chuyện trúng số ra hỏi Lâm một lần nữa nhưng giống như lần trước, anh ta vẫn khăng khăng bảo không trúng. Bà yêu cầu đưa vé xem thì Lâm bảo đã vứt rồi. Nhìn thái độ khác thường của con, bà Mai đã linh cảm thấy “có vấn đề”.
Để làm ra nhẽ, bà Mai gọi tất cả ba người con còn lại đến nhà gây sức ép, buộc đứa con thiếu trung thực phải nói rõ sự thật. Thế nhưng dù nói nặng nhẹ, lúc đầu Lâm vẫn giữ nguyên câu trả lời là tấm vé không trúng và đã vứt đi. Câu chuyện mẹ con, anh em tra khảo nhau chỉ vì nghi kị tờ vé số đã bị chiếm đoạt lan ra ngoài. Chỉ trong ngày hôm ấy, chuyện tranh chấp vé số của nhà bà Mai lan khắp xóm. Không chịu nổi sức ép, cuối cùng Lâm cũng đành móc tờ vé số trong ví đưa lại cho mẹ, miệng líu ríu thú nhận ý định chiếm đoạt số tiền thưởng.
Vì tờ vé số mà 7 năm qua bà Mai vẫn ngóng tin con.
Vì tờ vé số mà 7 năm qua bà Mai vẫn ngóng tin con.
Lấy được tờ vé, vợ chồng bà Mai động viên con sẽ bỏ qua mọi chuyện. Cùng dắt nhau đi lĩnh thưởng, bà đã bàn với chồng sẽ chia đều tiền cho các con lấy vốn làm ăn. Thế nhưng, tiền vừa về còn chưa kịp chia thì những đứa con còn lại đã nổi lòng tham, dựng chuyện nói xấu nhau, nịnh cha mẹ hòng kiếm phần nhiều. Gia đình đổi đời nhờ vé số nhưng tình cảm anh em cũng rạn nứt từ đó.
Riêng Lâm, vì xấu hổ với việc làm sai trái của mình đã âm thầm bỏ đi biệt tích, không một lần liên lạc với gia đình. Số tiền trúng thưởng, bà Mai vẫn chia đều cho 4 đứa con mỗi người một ít để vốn làm ăn. Phần của Lâm, vợ chồng bà dành gửi trong ngân hàng với dự định khi nào con trai quay về sẽ đưa lại.
Từ ngày trúng số, cuộc sống của đôi vợ chồng già có khá hơn. Bà Mai không phải đi bán rau long đong như xưa mà có vốn đầu tư nguồn hàng, mở sạp lớn, người chồng cũng không phải đêm hôm lụi cụi làm bảo vệ nữa. Thế nhưng, tình cảm gia đình lại tẻ nhạt hơn, bởi bao nhiêu đều tiếng từ ngày trúng số. Người ta bảo, ông bà sống có phúc nhưng con cái mất đức, lúc nghèo khó gia đình sum vầy, khi có tiền lại tranh dành nhau để rồi phải cảnh ly tán.
Mỗi lần ai đó hỏi về đứa con trai đã bỏ đi, bà Mai chỉ biết tủi thân khóc. “Bao nhiêu năm nhịn ăn nhịn mặc để lo cho chúng nó bằng bạn bằng bè, những tưởng bốn đứa ăn học thành người sẽ có hiếu với cha mẹ. Nào ngờ, đồng tiền lại làm lu mờ hết tình mẫu tử”, bà Mai buồn bã nói.
Những câu chuyện hậu trúng số muôn hình vạn trạng, có tiếng cười nhưng không ít thấm đượm nỗi chua xót. Có không ít trường hợp, tiền tỷ từ trúng số độc đắc lại hóa thành… bi kịch. Lại cũng có nhiều người, vì lòng tham đã lừa lọc, âm mưu chiếm đoạt vé số của người trúng giải, để rồi cuối cùng phải vướng vòng lao lý. Chuyện của gia đình bà Trần Thị Mai không đến mức trầm trọng như thế nhưng phía sau việc cậu con trai định giữ riêng tờ vé số trúng độc đắc của mẹ, người ta cũng kịp nhận ra nhiều ý nghĩa thật cay đắng, xót xa.
Bà Mai bảo, nếu nghèo như xưa thì có lẽ sẽ chẳng có cảnh ly tán. Bởi tính đến nay đã 7 năm gia đình đổi vận nhờ trúng số thì cũng chừng ấy năm ròng Lâm chưa một lần quay lại nhà hay điện hỏi thăm vợ chồng bà một tiếng. Bà không biết con mình nay ở đâu, làm gì, đã có vợ hay vẫn sống độc thân… vì vậy niềm trông ngóng của đôi vợ chồng già cứ dài trong vô vọng. Bà Mai tâm sự, đã có lúc bà từng nói, giá như “lộc trời” đừng đến thì chắc chắn Lâm giờ này vẫn còn ở với vợ chồng bà.

Chiêu quen thuộc của cô nàng công sở lẳng lơ

Họ luôn tỏ ra nồng nhiệt, vui vẻ với mọi người, không đáp lại tình cảm một cách rõ ràng, thậm chí hơi hư hỏng một chút.

1. Nồng nhiệt, dễ gần
Đó là những cô nàng luôn vui vẻ, gần gũi và nồng nhiệt với bất kỳ người đàn ông nào họ tiếp xúc. Họ hay có những cử chỉ quan tâm chăm sóc đặc biệt như đi mua cà phê, lấy nước, hâm nóng lại cơm cho đồng nghiệp nam... một cách rất tận tình. Chính vì rất thoải mái, vui vẻ nên họ lấy cảm tình của đối phương rất nhanh. Và dĩ nhiên, họ luôn là tâm điểm của những buổi party, karaoke... khi sẵn sàng rót bia, hát hò hết mình.
2. Không đáp lại tình cảm một cách rõ ràng
Chính vì luôn muốn có các vệ tinh vây quanh mình nên những cô nàng lẳng lơ thường không trả lời ai một cách dứt khoát. Anh nào mời đi ăn, đi chơi cũng đồng ý, luôn tỏ ra thân thiện đáng yêu, nhưng khi được ngỏ lời luôn tìm cách tránh né như "em cần thời gian, em chưa nghĩ đến chuyện đó"... Họ không từ chối nhận quà, không lảng tránh mà vẫn rất tự nhiên như thể mình vẫn là cô gái chưa hề dính đến chuyện yêu đương.
3. Hơi hư hỏng một chút
Họ không ngần ngại cho đối phương chạm vào tay, sờ lên đùi trong những trường hợp tưởng như rất ngẫu nhiên... Họ không tỏ ra quá dễ dãi nhưng cũng không phản ứng dữ dội. Đàn ông rất thích được đụng chạm, cảm giác thòm thèm, đôi lúc lại được thỏa mãn một chút khiến họ vô cùng hưng phấn. Mà những cô nàng lẳng lơ rất biết cách để đối phương hài lòng.
lang-6186-1386231441.jpg
Ảnh minh họa: Femmeactuelle.
4. Tự tin về hành động, lời nói
Những nàng lẳng lơ thường khá tự tin về bản thân, bởi họ biết cách phát huy thế mạnh của mình. Cách ăn nói của họ cũng khá dí dỏm, thân thiện hơn nhiều người khác. Đàn ông luôn có cảm tình với những người luôn khiến họ vui vẻ, thoải mái nên thường không thể ngó lơ trước những cô nàng lẳng lơ. Biết cách dùng những điểm mạnh để tấn công đối phương một cách nhẹ nhàng, từ từ là chiêu bài của nhiều cô gái.
5. Đôi mắt lúng liếng
Một cô nàng lẳng lơ thường có đôi mắt lúng liếng, lúc nào cũng trực ngó nghiêng xung quanh hay sẵn sàng chớp chớp khi đối phương đã rơi vào tầm ngắm. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vì vậy bạn có thể nhận ra cô nàng này có đang định tán tỉnh bạn trai hay chồng mình hay không để bắt anh ấy tránh xa.
6. Chỉ nhiệt tình với nam đồng nghiệp
Vì tính lẳng lơ dễ bị phụ nữ nhìn ra nên những cô nàng này thường chẳng quá quan tâm đến suy nghĩ của nữ đồng nghiệp. Mối quan tâm của họ là đàn ông, nên họ cũng thường muốn chứng tỏ bản thân hay sức hút với nam giới - những người thường không soi xét quá nhiều và luôn hứng thú với hành động của họ.