Những người kinh doanh đa cấp sống cơ cực, đôi khi phải
ăn chuột qua ngày, 'yêu' tự nhiên như thời nguyên thủy và thường xuyên
'thèm' đàn ông.
Một cô sinh viên mới ra trường tìm đến công ty bán
hàng đa cấp Lô Hội (tại xã Minh Quang, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình) để
xin việc. Vừa thấy cô đặt vấn đề, một chị bán thuốc ngay sát trụ sở của
công ty Lô Hội liền can ngăn: “Chị nói thật, tìm việc tử tế mà làm. Lô
Hội là bọn kinh doanh đa cấp, chuyên đi lừa đảo người khác. Mà giờ dân ở
đây biết hết rồi, cũng không lừa được ai đâu. Nhà chị có phòng cho
người Lô Hội thuê, chúng nó sống khổ lắm, ăn mặc ra đường bảnh bao thế
thôi, chứ về phòng trọ ở như “bầy đàn”, mấy chục đứa chen nhau cái phòng
30 m2".
Hạnh (sinh năm 1989, quê ở Nghệ An) cho biết, cô mới
tham gia mô hình đa cấp được hơn một năm và mức lương hiện tại của cô là
20 triệu đồng một tháng. Nhìn Hạnh vẫn còn khá trẻ, nhưng cách cư xử và
nói năng thì lại rất có kinh nghiệm. “Làm nghề này nếu để có tiền luôn
thì chị khẳng định là không có. Như chị phải làm hơn một năm rồi, lương
mới được 20 triệu đồng một tháng. Phải làm từ từ để tích lũy kinh
nghiệm. Sau khi thành thạo rồi thì mới có thu nhập”, Hạnh nói. Sau này
khi thành nghề rồi thì có khi thu nhập vài nghìn đô la một tháng là bình
thường. Ở công ty cô, có những anh lên hàm quản lý, thu nhập gần trăm
triệu đồng một tháng.
Vì chưa có hợp đồng, không có phòng trọ nào cho cô
sinh viên vào ở nhờ. Phải qua gần chục phòng trọ, cô mới may mắn được
chấp nhận cho vào ăn cùng, ở cùng với một nhóm học viên của công ty Lô
Hội. Tuy nhiên, điều kiện là tắt điện thoại di động và các thiết bị điện
tử khác, phòng trường hợp ghi âm, ghi hình hoặc có ý đồ xấu. Đồng thời
luôn có ít nhất 2 học viên thường xuyên giám sát. Nhất cử nhất động đều
bị theo dõi.
|
Phòng trọ dành cho hàng chục người nên quần áo được giăng đầy sân. |
Phòng trọ rộng khoảng 35 m2 nhưng quân số lên tới 40
người, nằm biệt lập ngay sát cánh đồng. Trong đó, 25 m2 là phòng ngủ,
còn 10 m2 là nhà vệ sinh và khu cất đồ. Bếp thì là một khu đất trống,
lợp mái tôn, không cửa, chỉ có bếp kiềng sắt, một đống củi khô, một
chiếc nồi to như nồi nấu cám lợn, màu đen, cáu bẩn
Theo anh Tú, quản lý của phòng trọ, vì phòng chật nên
phải gọn gàng. Cả phòng ngoài không hề có một đồ đạc nào được bày ra,
ngay cả một manh chiếu để ngồi cũng không có. Hoàn toàn là một sàn nhà
trống trơn.
Sinh hoạt hàng ngày của nhóm cũng được phân công rất
rõ ràng. Mỗi ngày 3 người, 1 người đi chợ, 2 người nấu cơm, rửa bát. Mỗi
ngày mỗi người đóng 7.000 đồng tiền ăn. Như vậy, tính ra, mỗi bữa mỗi
người chỉ mất 3.500 đồng. Người đi chợ cầm tiền và chi tiêu sao cho hợp
lý để đủ suất ăn cho mọi người.
Mọi người trong phòng đều còn rất trẻ, đa số sinh năm
1990 - 1992, đến từ Thanh Hóa và Nghệ An. Một người tên Nam, tự giới
thiệu là đã tốt nghiệp trường Đại học Công nghiệp, cho biết cậu ra
trường được hơn một năm. Nhiều công ty lớn ở Hà Nội mời gọi, nhưng Nam
từ chối về đây làm vì tuy lúc đầu thu nhập có thể thấp hơn công ty ở Hà
Nội, nhưng đến nay lương anh đã “ăn đứt” mấy đứa cùng lớp.
Nam dẫn cô gái xuống giới thiệu với hai bạn tên Thơm
và Hường. Nếu như trên phòng trọ tuy chật chội nhưng sạch sẽ, khu bếp
lại khá dơ bẩn. Nền bếp bằng đất, nhưng do tàn tro của củi và nước rửa
vung vãi khắp nơi nên ẩm thấp, nhão nhoét và đặc biệt là một mùi hăng
hắc, rất nồng xộc vào mũi, rất khó chịu.
Theo Hường, do ở đây người ta ít dùng than, nên đun
củi cho tiện. Mùa đông trời lạnh, đun củi rất ấm. Còn mùa hè, đun nấu
ngoài trời, nên cũng không nóng lắm. Khoảng tầm hơn 6h, mọi người gần
như tập trung đông đủ. Do chỉ có duy nhất một nhà vệ sinh, nên cứ khoảng
4-5 người tắm một lần và chia làm vài đợt như vậy. Nam tắm với nam, nữ
với nữ. Anh Tú cười nói: “Ở chung như thế này không bất tiện vì làm đa
cấp, tinh thần đoàn kết phải cao. Sống chung như vậy mới vui”.
Đến khoảng 7h tối thì mọi người bắt đầu ngồi vào mâm
ăn cơm. Cứ 6-7 người một mâm và ngồi một góc ăn. Bữa cơm rất xuề xòa,
chỉ có 3 món. Trong đó món cá kho, thực chất chỉ toàn là đầu cá biển,
chứ không hề có phần mình và phần đuôi. Tính ra khoảng 40 con người, tức
là chi phí tất cả cũng chỉ hết 140.000 đồng, bằng một ngày ăn của gia
đình 3 người ở Hà Nội.
Tuy bữa ăn đạm bạc, nhưng mọi người nói chuyện với
nhau rất vui vẻ. Tuy nhiên, theo bác Tuấn, một người lái xe ôm trong khu
vực, do không có tiền chi trả cuộc sống hàng ngày, nên nhiều học viên ở
Lô Hội thường xuyên đi bắt chuột, ếch nhái để ăn. “Cháu không tin, mai
chú dẫn ra đồng xem chúng nó bắt chuột”, bác Tuấn nói.
Đến tầm 8h, tất cả các thành viên trong phòng đều tập
trung lại và tham gia và buổi sinh hoạt chung. Anh Tú bắt đầu bằng bài
trao đổi nghiệp vụ, hướng dẫn mọi người làm thế nào để lôi kéo được
những người khác. Anh giảng giải về chức năng, công dụng của các loại
thực phẩm chức năng: “Mỗi người phải như một vị bác sỹ và bắt bệnh, kê
đơn cho các khách hàng của mình”. Và quả thực anh đúng là một bác sĩ đa
khoa, các loại thuốc anh giới thiệu đều thuộc loại thần dược, chữa được
bách bệnh.
|
Sau khi ăn cơm xong, các đôi cứ thế chia cặp làm việc riêng. |
Sau đó, tất cả mọi người cùng chơi trò chơi vui vẻ.
Đến khoảng 9 rưỡi tối, là khoảng thời gian mà mỗi người được hoạt động
riêng lẻ, tự do làm các công việc cá nhân. Theo anh Nam, đã tham gia vào
nhóm thì nhất định phải ăn chung, ở chung và ngủ chung. Như vậy mới
đoàn kết, không bị chia rẽ, lung lay ý chí.
Sau khi sinh hoạt tập thể xong, mọi người được tự do
làm việc cá nhân của mình. Trong phòng có 21 nam và 19 nữ thì hầu như
người nào cũng là đôi, là cặp với nhau ở trong phòng. Anh Tú vừa nói
chấm dứt trò chơi tập thể, thì rất nhanh chóng, trên các manh chiếu hình
thành các đôi riêng lẻ, ngồi sát nhau. Có đôi thì ra ngoài đi dạo,
nhưng cũng rất nhiều đôi thì ngồi “tâm sự” ngay trong phòng.
Căn phòng chật hẹp, vì vậy tất cả các hành động “tế
nhị” nhất đều được diễn ra tự nhiên như chỉ có 2 người. Một cặp đôi mới
chỉ 18 tuổi, hôn hít và sờ soạng nhau rất tự nhiên. Những tiếng xì xào
to nhỏ, cười đùa rúc rích râm ran khắp phòng.
Phía góc trong cùng, trên một tấm phản gỗ là cặp đôi
của anh quản lý Tú. Do là người đứng đầu phòng nên cặp đôi của anh được
một không gian rộng nhất là cả chiếc phản mét rưỡi. Cô gái úp lưng vào
góc tường, nên chỉ nhìn thấy anh quản lý đang ôm chặt cô gái vào lòng.
Thơm cho biết: “Đây là chuyện bình thường. Ai làm việc người nấy, mình không có ai thì ra ngoài hiên”.
Một số bạn nữ thì mau chóng vào nhà tắm thay đồ, mặc váy ngắn, trang điểm phấn son lòe loẹt rồi cầm điện thoại gọi cho các
lái xe ôm đến đón, cả đêm không thấy ai về. Bác Tuấn nói, nhiều cô không
có tiền để sống, bố mẹ nghèo không chu cấp mãi được thì tối đến phải
“đi khách” để kiếm tiền nuôi thân. Tối nào bác cũng chở vài ba cô nên
biết rõ chuyện này.
Thơm cho biết, mọi người ở đây đều sống xa nhà, không
bạn bè, thiếu thốn tình cảm, trai gái lại ở chung, nên chỉ một thời gian
ngắn là tự dưng có tình cảm với nhau. Có những đôi, tuần trước chưa
biết gì nhau, tuần sau đã thành một cặp. Cô bật mí, cũng vì sinh hoạt
bầy dàn mà nhiều cô đã dính bầu. Anh quản lý cặp với cô này là cô thứ tư
trong phòng rồi. Ba cô trước đều có bầu, phải đi phá thai.
Khoảng 10h30 thì đèn điện bắt đầu tắt. Trong phòng chỉ
còn ánh đèn ngủ màu đỏ mờ ảo. Giường ngủ trong phòng cũng được phân cấp
rất rõ rệt. Người quản lý được nằm phản gỗ, những người làm lâu năm hơn
một chút thì nằm chiếu. Còn những người mới thì nằm trên mảnh bạt.
Tuy cả phòng có hàng chục người, nhưng một số đôi vẫn
nằm ôm nhau riêng trên một chiếc chiếu 2 m2. Những cặp khác không nằm
chung thì tự động chia chiếu làm 2 dãy đối xứng nhau. Thấy cậu bạn chưa
ngủ, Thơm quay sang ghé sát tai thì thầm: “Không ngủ thì cũng nhắm mắt
vào, đừng có nhìn vào những cặp đôi đang đắp chăn ở góc tường. Họ đang
“làm việc”, mình mà nhìn là bị lườm đấy”.
Cả đêm vang lên những tiếng ngáy ngủ, tiếng trở mình,
tiếng đập chân vào nhau đen đép, rồi cả âm thanh hôn hít của một vài cặp
đôi.