Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Biến thành gái 'zin' sau một lần... xịt

Với những mục đích khác nhau, nhiều chị em phụ nữ rỉ tai mua loại gel, thuốc làm se khít và thu nhỏ 'cô bé' chỉ sau 5 phút xịt.

Trên các trang bán hàng online đang rầm rộ rao bán một loại gel se khít và thu nhỏ âm đạo cho phụ nữ của Hàn Quốc. “Với công thức đặc biệt, khi thoa kem vào âm đạo sẽ giúp co thắt các cơ lại và tăng lưu lượng máu lưu thông đến âm đạo, làm cho âm đạo trở lại như lúc bạn còn “zin”, tạo cảm giác thăng hoa trong hạnh phúc lứa đôi. Ngoài ra, sản phẩm còn có thể làm hồng vùng kín của phụ nữ, giúp liền khít vùng kín sau khi sinh con một cách tự nhiên. Chỉ cần dùng xịt một lượng nhỏ kem, gel vào “cô bé” một tiếng trước khi “yêu”, vùng kín của bạn sẽ trở lại như thời con gái”, đó là những lời quảng cáo đã khiến rất nhiều chị em sẵn sàng mua về dùng thử.
Một loại thuốc xịt thu hẹp âm đạo cũng đang được quảng cáo là sản phẩm hiệu quả nhất trên thị trường hiện nay bởi công dụng kỳ diệu của nó. Chỉ cần xịt thuốc sau 5 phút, ngay lập tức “cô bé” sẽ được thu gọn một cách tự nhiên và có thể “lâm trận” sau khoảng 15 phút. Sử dụng thuốc cách 2 ngày một lần trong thời gian dài bạn sẽ làm trẻ hóa âm đạo, giúp thu nhỏ âm đạo lại như thuở ban đầu… Được bán với giá hơn 2 triệu đồng một lọ, nhưng sản phẩm rất hút khách.
Không chỉ quảng cáo các loại gel, kem, thuốc uống làm săn và thu hẹp âm đạo của Nhật Bản cũng được giới thiệu rất hấp dẫn. Một phụ nữ từng dùng qua sản phẩm này cho biết: “Từ ngày thu nhỏ, chồng em đã ở nhà thường xuyên hơn. Đời sống vợ chồng mặn nồng như những ngày mới cưới…” hoặc “Sau khi sinh đứa con thứ hai, chồng em rất kém hứng thú “chuyện ấy”. Sợ chồng chán vợ cặp bồ nên em đã mua thuốc về uống, dùng gel xịt thấy hiệu quả tuyệt vời, chồng lại nhiệt tình như xưa…”.
Loại thuốc xịt được nhiều chị em tìm mua.
Loại thuốc xịt được nhiều chị em tìm mua.
Tất cả các sản phẩm đó đều không có bất cứ chữ tiếng Việt nào, chị em khi mua đều được chủ hàng giới thiệu bằng miệng công dụng, cách sử dụng… Nguồn gốc của sản phẩm thì người bán giới thiệu là của Mỹ, Hàn Quốc, Nhật Bản, New Zealand, Canada, Pháp… Riêng về chất lượng do cơ quan chuyên môn nào xác nhận thì cả người bán và người mua đều không quan tâm. Đặc biệt, giá các sản phẩm này khá đắt, dao động từ 600.000 đồng đến hơn 2 triệu đồng, nhưng vẫn khá đông người mua.
Bác sĩ Vũ Bá Quyết, Bệnh viện Phụ sản Trung ương, bày tỏ sự lo ngại trước việc chị em phụ nữ đang quá tin tưởng vào những lời quảng cáo vô căn cứ. Bác sĩ Quyết cho biết, hiện nay trên thế giới không có một loại thuốc nào uống hay bôi mà có tác dụng thu nhỏ âm đạo. Những loại gel, kem bôi hay thuốc uống quảng cáo trên thị trường hiện nay hầu hết là sản phẩm chưa được kiểm định về chất lượng, không nguồn gốc rõ ràng và không có trong danh mục các loại thuốc dùng cho sản phụ khoa nên việc sử dụng bừa bãi sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Với một số loại thuốc bôi, có thể người dùng sẽ có cảm giác khít giả trong một thời điểm nào đó, nhưng về lâu dài nó có thể gây dị ứng, viêm nhiễm phụ khoa và những tác dụng phụ khác chưa thể biết rõ.
Theo lời khuyên của bác sĩ Quyết, để thu hẹp âm đạo, chị em nên chọn phương pháp an toàn, hiệu quả nhất là phẫu thuật tái tạo. Phương pháp này rất đơn giản, chỉ mất khoảng 30 phút phẫu thuật, chị em đã lấy lại được sự tự tin cho mình. Sau phẫu thuật khoảng từ 6 tuần đến 3 tháng là bệnh nhân hoàn toàn bình phục.
Bệnh viện Phụ sản Trung ương đã tiếp nhận một số bệnh nhân do sợ bị lộ nên tìm đến các cơ sở y tế tư nhân không đảm bảo để sửa sang lại “vùng kín” và bị tai biến như nhiễm trùng, viêm nhiễm… do cơ sở đó không đảm vô trùng. Một số chị em khác sợ đụng dao kéo nên tìm đến những giải pháp mà theo họ là an toàn hơn như bôi gel hay uống thuốc… Đó là những sai lầm mà nhiều chị em đang mắc phải.

Dân đa cấp sống bầy đàn, yêu như thời nguyên thủy

Những người kinh doanh đa cấp sống cơ cực, đôi khi phải ăn chuột qua ngày, 'yêu' tự nhiên như thời nguyên thủy và thường xuyên 'thèm' đàn ông.

Một cô sinh viên mới ra trường tìm đến công ty bán hàng đa cấp Lô Hội (tại xã Minh Quang, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình) để xin việc. Vừa thấy cô đặt vấn đề, một chị bán thuốc ngay sát trụ sở của công ty Lô Hội liền can ngăn: “Chị nói thật, tìm việc tử tế mà làm. Lô Hội là bọn kinh doanh đa cấp, chuyên đi lừa đảo người khác. Mà giờ dân ở đây biết hết rồi, cũng không lừa được ai đâu. Nhà chị có phòng cho người Lô Hội thuê, chúng nó sống khổ lắm, ăn mặc ra đường bảnh bao thế thôi, chứ về phòng trọ ở như “bầy đàn”, mấy chục đứa chen nhau cái phòng 30 m2".
Hạnh (sinh năm 1989, quê ở Nghệ An) cho biết, cô mới tham gia mô hình đa cấp được hơn một năm và mức lương hiện tại của cô là 20 triệu đồng một tháng. Nhìn Hạnh vẫn còn khá trẻ, nhưng cách cư xử và nói năng thì lại rất có kinh nghiệm. “Làm nghề này nếu để có tiền luôn thì chị khẳng định là không có. Như chị phải làm hơn một năm rồi, lương mới được 20 triệu đồng một tháng. Phải làm từ từ để tích lũy kinh nghiệm. Sau khi thành thạo rồi thì mới có thu nhập”, Hạnh nói. Sau này khi thành nghề rồi thì có khi thu nhập vài nghìn đô la một tháng là bình thường. Ở công ty cô, có những anh lên hàm quản lý, thu nhập gần trăm triệu đồng một tháng.
Vì chưa có hợp đồng, không có phòng trọ nào cho cô sinh viên vào ở nhờ. Phải qua gần chục phòng trọ, cô mới may mắn được chấp nhận cho vào ăn cùng, ở cùng với một nhóm học viên của công ty Lô Hội. Tuy nhiên, điều kiện là tắt điện thoại di động và các thiết bị điện tử khác, phòng trường hợp ghi âm, ghi hình hoặc có ý đồ xấu. Đồng thời luôn có ít nhất 2 học viên thường xuyên giám sát. Nhất cử nhất động đều bị theo dõi.
Phòng trọ dành cho hàng chục người nên quần áo được giăng đầy sân
Phòng trọ dành cho hàng chục người nên quần áo được giăng đầy sân.
Phòng trọ rộng khoảng 35 m2 nhưng quân số lên tới 40 người, nằm biệt lập ngay sát cánh đồng. Trong đó, 25 m2 là phòng ngủ, còn 10 m2 là nhà vệ sinh và khu cất đồ. Bếp thì là một khu đất trống, lợp mái tôn, không cửa, chỉ có bếp kiềng sắt, một đống củi khô, một chiếc nồi to như nồi nấu cám lợn, màu đen, cáu bẩn
Theo anh Tú, quản lý của phòng trọ, vì phòng chật nên phải gọn gàng. Cả phòng ngoài không hề có một đồ đạc nào được bày ra, ngay cả một manh chiếu để ngồi cũng không có. Hoàn toàn là một sàn nhà trống trơn.
Sinh hoạt hàng ngày của nhóm cũng được phân công rất rõ ràng. Mỗi ngày 3 người, 1 người đi chợ, 2 người nấu cơm, rửa bát. Mỗi ngày mỗi người đóng 7.000 đồng tiền ăn. Như vậy, tính ra, mỗi bữa mỗi người chỉ mất 3.500 đồng. Người đi chợ cầm tiền và chi tiêu sao cho hợp lý để đủ suất ăn cho mọi người.
Mọi người trong phòng đều còn rất trẻ, đa số sinh năm 1990 - 1992, đến từ Thanh Hóa và Nghệ An. Một người tên Nam, tự giới thiệu là đã tốt nghiệp trường Đại học Công nghiệp, cho biết cậu ra trường được hơn một năm. Nhiều công ty lớn ở Hà Nội mời gọi, nhưng Nam từ chối về đây làm vì tuy lúc đầu thu nhập có thể thấp hơn công ty ở Hà Nội, nhưng đến nay lương anh đã “ăn đứt” mấy đứa cùng lớp.
Nam dẫn cô gái xuống giới thiệu với hai bạn tên Thơm và Hường. Nếu như trên phòng trọ tuy chật chội nhưng sạch sẽ, khu bếp lại khá dơ bẩn. Nền bếp bằng đất, nhưng do tàn tro của củi và nước rửa vung vãi khắp nơi nên ẩm thấp, nhão nhoét và đặc biệt là một mùi hăng hắc, rất nồng xộc vào mũi, rất khó chịu.
Theo Hường, do ở đây người ta ít dùng than, nên đun củi cho tiện. Mùa đông trời lạnh, đun củi rất ấm. Còn mùa hè, đun nấu ngoài trời, nên cũng không nóng lắm. Khoảng tầm hơn 6h, mọi người gần như tập trung đông đủ. Do chỉ có duy nhất một nhà vệ sinh, nên cứ khoảng 4-5 người tắm một lần và chia làm vài đợt như vậy. Nam tắm với nam, nữ với nữ. Anh Tú cười nói: “Ở chung như thế này không bất tiện vì làm đa cấp, tinh thần đoàn kết phải cao. Sống chung như vậy mới vui”.
Đến khoảng 7h tối thì mọi người bắt đầu ngồi vào mâm ăn cơm. Cứ 6-7 người một mâm và ngồi một góc ăn. Bữa cơm rất xuề xòa, chỉ có 3 món. Trong đó món cá kho, thực chất chỉ toàn là đầu cá biển, chứ không hề có phần mình và phần đuôi. Tính ra khoảng 40 con người, tức là chi phí tất cả cũng chỉ hết 140.000 đồng, bằng một ngày ăn của gia đình 3 người ở Hà Nội.
Tuy bữa ăn đạm bạc, nhưng mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Tuy nhiên, theo bác Tuấn, một người lái xe ôm trong khu vực, do không có tiền chi trả cuộc sống hàng ngày, nên nhiều học viên ở Lô Hội thường xuyên đi bắt chuột, ếch nhái để ăn. “Cháu không tin, mai chú dẫn ra đồng xem chúng nó bắt chuột”, bác Tuấn nói.
Đến tầm 8h, tất cả các thành viên trong phòng đều tập trung lại và tham gia và buổi sinh hoạt chung. Anh Tú bắt đầu bằng bài trao đổi nghiệp vụ, hướng dẫn mọi người làm thế nào để lôi kéo được những người khác. Anh giảng giải về chức năng, công dụng của các loại thực phẩm chức năng: “Mỗi người phải như một vị bác sỹ và bắt bệnh, kê đơn cho các khách hàng của mình”. Và quả thực anh đúng là một bác sĩ đa khoa, các loại thuốc anh giới thiệu đều thuộc loại thần dược, chữa được bách bệnh.
Sau khi ăn cơm xong, các đôi cứ thế chia cặp làm việc riêng.
Sau khi ăn cơm xong, các đôi cứ thế chia cặp làm việc riêng.
Sau đó, tất cả mọi người cùng chơi trò chơi vui vẻ. Đến khoảng 9 rưỡi tối, là khoảng thời gian mà mỗi người được hoạt động riêng lẻ, tự do làm các công việc cá nhân. Theo anh Nam, đã tham gia vào nhóm thì nhất định phải ăn chung, ở chung và ngủ chung. Như vậy mới đoàn kết, không bị chia rẽ, lung lay ý chí.
Sau khi sinh hoạt tập thể xong, mọi người được tự do làm việc cá nhân của mình. Trong phòng có 21 nam và 19 nữ thì hầu như người nào cũng là đôi, là cặp với nhau ở trong phòng. Anh Tú vừa nói chấm dứt trò chơi tập thể, thì rất nhanh chóng, trên các manh chiếu hình thành các đôi riêng lẻ, ngồi sát nhau. Có đôi thì ra ngoài đi dạo, nhưng cũng rất nhiều đôi thì ngồi “tâm sự” ngay trong phòng.
Căn phòng chật hẹp, vì vậy tất cả các hành động “tế nhị” nhất đều được diễn ra tự nhiên như chỉ có 2 người. Một cặp đôi mới chỉ 18 tuổi, hôn hít và sờ soạng nhau rất tự nhiên. Những tiếng xì xào to nhỏ, cười đùa rúc rích râm ran khắp phòng.
Phía góc trong cùng, trên một tấm phản gỗ là cặp đôi của anh quản lý Tú. Do là người đứng đầu phòng nên cặp đôi của anh được một không gian rộng nhất là cả chiếc phản mét rưỡi. Cô gái úp lưng vào góc tường, nên chỉ nhìn thấy anh quản lý đang ôm chặt cô gái vào lòng. Thơm cho biết: “Đây là chuyện bình thường. Ai làm việc người nấy, mình không có ai thì ra ngoài hiên”.

Một số bạn nữ thì mau chóng vào nhà tắm thay đồ, mặc váy ngắn, trang điểm phấn son lòe loẹt rồi cầm điện thoại gọi cho các lái xe ôm đến đón, cả đêm không thấy ai về. Bác Tuấn nói, nhiều cô không có tiền để sống, bố mẹ nghèo không chu cấp mãi được thì tối đến phải “đi khách” để kiếm tiền nuôi thân. Tối nào bác cũng chở vài ba cô nên biết rõ chuyện này.
Thơm cho biết, mọi người ở đây đều sống xa nhà, không bạn bè, thiếu thốn tình cảm, trai gái lại ở chung, nên chỉ một thời gian ngắn là tự dưng có tình cảm với nhau. Có những đôi, tuần trước chưa biết gì nhau, tuần sau đã thành một cặp. Cô bật mí, cũng vì sinh hoạt bầy dàn mà nhiều cô đã dính bầu. Anh quản lý cặp với cô này là cô thứ tư trong phòng rồi. Ba cô trước đều có bầu, phải đi phá thai.
Khoảng 10h30 thì đèn điện bắt đầu tắt. Trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ màu đỏ mờ ảo. Giường ngủ trong phòng cũng được phân cấp rất rõ rệt. Người quản lý được nằm phản gỗ, những người làm lâu năm hơn một chút thì nằm chiếu. Còn những người mới thì nằm trên mảnh bạt.
Tuy cả phòng có hàng chục người, nhưng một số đôi vẫn nằm ôm nhau riêng trên một chiếc chiếu 2 m2. Những cặp khác không nằm chung thì tự động chia chiếu làm 2 dãy đối xứng nhau. Thấy cậu bạn chưa ngủ, Thơm quay sang ghé sát tai thì thầm: “Không ngủ thì cũng nhắm mắt vào, đừng có nhìn vào những cặp đôi đang đắp chăn ở góc tường. Họ đang “làm việc”, mình mà nhìn là bị lườm đấy”.
Cả đêm vang lên những tiếng ngáy ngủ, tiếng trở mình, tiếng đập chân vào nhau đen đép, rồi cả âm thanh hôn hít của một vài cặp đôi.

Bệnh thèm đàn ông của các cô gái bán hàng đa cấp

Ăn chung, ngủ chung và chứng kiến nhiều cảnh 'nóng' giữa các cặp đôi đã khiến cho nhiều cô gái trẻ phải cấp cứu vì bệnh "thèm" đàn ông.

Bác Tuấn tiết lộ: “Có những ngày bác phải chở 12 cô đi phá thai!”. Nhưng câu chuyện "choáng" nhất đều nằm ở bệnh viện đa khoa huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình. Vừa bước qua cánh cổng bệnh viện, một nhóm bạn trẻ đang vội vã khênh 2 cô gái còn rất trẻ đi vào khoa hồi sức cấp cứu. Một cô đang lên cơn co giật, mắt vẫn mở to nhưng đờ đẫn, vô hồn, miệng gào thét, kêu khóc. Còn cô kia thì đã ngất lịm đi. Họ đều là nhân viên công ty Lô Hội.
Một bác sĩ khoa hồi sức cấp cứu cho biết: “Chuyện bình thường, ngày nào chả có vài ca như thế này nhập viện. Ăn ở chung với nhau như vậy, không bị thế này mới là lạ”. Bởi cuộc sống quần thể, hàng ngày phải chứng kiến những cảnh tự nhiên của các đôi lứa khác, nên nhiều cô gái đã mắc phải căn bệnh quái gở. Nôm na là khi trai gái ở gần nhau lâu ngày, có cảm xúc về tình dục, nhưng không được đáp ứng, dẫn đến ức chế và phát bệnh

Các trường hợp của Lô Hội phải nhập viện cấp cứu trong tình trạng co giật, mắt lờ đờ, nói năng lung tung, gào thét, ngất xỉu thì rất nhiều. Bác sĩ Mai cho biết đó là triệu chứng của căn bệnh hysteria - “bệnh cà hước”, hay còn gọi là... bệnh thiếu đàn ông.
Nhiều cô gái trẻ không chỉ trót lầm lỡ 1 lần mà vài ba lần
Nhiều cô gái trẻ không chỉ trót lầm lỡ 1 lần mà vài ba lần
“Tối nào cũng có vài ca người của Lô Hội vào hồi sức cấp cứu. Có những ca phải cho uống thuốc, nhưng cũng có ca chỉ cần vài thủ thuật nhỏ là có thể bình thường trở lại”, bác sĩ Mai cho biết. Nguyên nhân dẫn đến bệnh hysteria là do tăng cảm xúc, ám thị ở những người yếu tâm lý. Ở những người này, vỏ não suy yếu, hệ thống dưới vỏ não thoát ly nên khi bị kích thích thì không thể kiềm chế được, tăng ức chế vỏ não. Cuối cùng là sự tăng hoạt động dưới vỏ mà biểu hiện trên lâm sàng là nhiều triệu chứng đa dạng, tùy theo vùng não bị kích thích tập trung.
Chính từ đặc điểm này mà bệnh có thể xuất hiện và giảm bớt bằng cách ám thị. Cảm ứng thành cao trào khi có sang chấn tạo phản ứng dây chuyền trong cộng đồng (có cùng hoàn cảnh), làm gây bệnh tập thể, một lúc có thể lên đến cả trăm người.
Ở trường hợp kinh doanh đa cấp sống theo kiểu "bầy đàn", theo bác sĩ Mai, do việc ăn chung, ngủ chung và chứng kiến nhiều cảnh “nhạy cảm” quá thường xuyên, trong khi đa số bệnh nhân đều đang ở trong độ tuổi có nhiều biến động về tâm sinh lý nên nhiều người bị ức chế, dẫn đến mắc căn bệnh này. Nhiều bệnh nhân là người ở công ty Lô Hội sau khi được cấp cứu do không có tiền, nên thường xuyên trốn viện đi về.
Bác Tuấn bảo: “Thế đã là gì, nhiều cô còn phải nạo phá thai, bỏ đi đứa con của chính mình. Mà không phải phá một lần, có cô còn vài ba lần”.
Vừa thấy một cô gái bước vào phòng khám, anh bác sĩ tên Khoa liền hỏi: “Mấy tuần rồi? Người Lô Hội à?”. Cô ậm ừ rồi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt anh, vờ tỏ ra lo lắng: “Phá thai thì sau này em còn có con được nữa không”. Anh Khoa liền bật cười: “Sợ thì sao để bị "dính"? Nhưng yên tâm, trường hợp không sinh được nữa cũng có nhưng ít. Nếu không muốn giữ thì anh sẽ xử lý giúp em. Em cứ suy nghĩ kỹ. Nhiều bạn ở Lô Hội cũng ra đây anh xử lý rồi. Không may lỡ rồi, không nuôi được, thì phải bỏ thôi”.
Theo bác sĩ Nguyễn Văn Thưởng, trưởng thôn Minh Quàn, xã Minh Quang, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình, từ ngày có người của Lô Hội về nghĩa trang trong làng xuất hiện thêm rất nhiều những ngôi mộ không tên, chôn cất các hài nhi.
“Có lần tôi ra nghĩa trang bắt gặp có người ra chôn trộm một hài nhi. Tôi là trưởng thôn nên biết rõ lắm. Toàn người lạ ra chôn các thai nhi. Họ ăn ngủ tập thể với nhau suốt ngày suốt đêm như thế, không có những chuyện như vậy xảy ra mới là lạ”, ông Thưởng nói.